Sát Sở

Chương 14 : Hoa thích

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Lúc y phát hiện thì đã quá muộn.



Y vốn không phải đối thủ của Đoạn Mi Thạch, càng huống hồ là y hoàn toàn bị mất tiên cơ.



Võ công Đoạn Mi Thạch càng nằm ngoài sở liệu của y, không chỉ cao hơn tưởng tượng của y mà còn cao hơn rất nhiều nữa.



Đoạn Mi Thạch mới đối chưởng với y một chưởng, Giản Tấn còn chưa kịp vận kình phát chưởng thứ hai, đột nhiên cảm thấy mấy chỗ huyệt đạo trên mình đã bị phong bế, bao gồm cả á huyệt.



Mà đối phương chỉ bất quá mới lướt nhẹ tay trên người y.



Đoạn Mi Thạch tịnh có thể dùng nội kình đả huyệt điểm huyệt, chỉ cần y tiếp xúc với bất cứ chỗ nào trên thân thể địch thủ thì liền có thể vận kình xâm nhập nội thể đối phương, phong bế huyệt đạo kẻ địch.



Hơn nữa, còn tùy theo ý thích của y muốn phong bế huyệt đạo nào.



Giản Tấn vừa động thủ với Đoạn Mi Thạch, Hoa Triêm Thần đã lao tới. Binh khí của nàng gọi là Hoa Thích, xem ra rất mềm yếu, khi sử dụng còn mang theo một mùi hương ngan ngát, nhưng chỉ cần không cẩn thận, bị nó đâm phải, vết thương liền lập tức xuất huyết. Vô luận là vết đâm đó nhỏ đến đâu, máu cũng cứ chảy mãi không ngừng, hơn nữa vết thương còn ngày một rộng ra, máu sẽ chảy cho đến khi cạn sạch mới ngừng.



Một người nếu bị chảy hết máu, tự nhiên không thể sống nổi.



Vì thế những năm gần đây, số võ lâm cao thủ làm oán quỷ bởi Hoa Thích, thực tại còn nhiều hơn cả những nam nhân đã theo đuổi Hoa Triêm Thần nữa.



Mỗi ngày đều có vài khuôn mặt mới, nhưng ai cũng tự cho rằng mình là người phong lưu khoái hoạt đến theo đuổi vị cô nương Hoa Triêm Thần thập phần mỹ lệ mà cũng thập phần lạt thủ này.



Nam nhân thường như vậy, nữ nhân càng khó có được lại càng muốn chiếm lấy, một khi chiếm được rồi, liền vội vàng ruồng bỏ để chạy theo người phụ nữ khác.



Vì thế Hoa Triêm Thần trước giờ không thích bị người khác chiếm đoạt.



Nàng chỉ thích đâm người.



Dùng thứ vũ khí danh mãn võ lâm của nàng - Hoa Thích.



Nhưng Hoa Thích của nàng mới vừa xuất thủ, Giản Tấn đã ngã xuống.



Nhan Tịch trong một sát na cũng đã phát hiện ra Đoạn Mi Thạch là kẻ thù chung của họ.



Nàng thà rơi vào tay của Tiểu Bích Hồ Du Gia, cũng không muốn rơi vào tay người này.



Rơi vào tay người này, chỉ sợ còn đáng sợ hơn là chết!



Nàng lập tức xuất kiếm, hợp lực với Hoa Triêm Thần tấn công Đoạn Mi Thạch.



Đoạn Mi Thạch cười dài, vừa cười vừa huy động cương xoa, vừa đánh vừa chạy, thân pháp ngụy dị khôn lường.



Nhan Tịch đâm ra mười bốn kiếm, kiếm nào cũng rơi vào khoảng không.



Hoa Thích của Hoa Triêm Thần ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm tới.



Sau đó cả hai mới đồng thời phát hiện, bốn kiệu phu còn lại cũng đều ngã xuống, có điều cả bốn đều chưa chết, mà chỉ bị chế trụ huyệt đạo giống như Giản Tấn.



Trong lúc Đoạn Mi Thạch tránh né thế công của hai người đã "thuận tay" chế trụ họ.



Lúc này Đoạn Mi Thạch không chạy nữa, y dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu.



Hoa Triêm Thần cắn môi, Hoa Thích trong tay đâm tới như điện.



Đoạn Mi Thạch đột nhiên quay đầu, hét lớn.



Cương xoa trong tay phóng ra!



Ngọn cương xoa thoát thủ bay đi, thanh thế thập phần đáng sợ!



Hoa Thích trong tay Hoa Triêm Thần còn cách Đoạn Mi Thạch ngoài ba thước thì cương xoa đã đến sát cổ nàng, Hoa Triêm Thần đành phải thoái lui!



Nàng thoái lui nhanh, cương xoa cũng truy theo nhanh!



Hoa Triêm Thần toàn lực cấp thoái, nàng đã dồn hết toàn bộ tiềm năng của cơ thể ra ngoài.



Nhan Tịch phát ra một tiếng kêu kinh hãi.



Bởi vì nàng nhìn thấy thạch trụ.



Nhìn thấy thạch trụ tự nhiên là không có gì phải kinh hoàng, thạch trụ đâu biết giết người? Nhưng đáng kinh sợ là khi Đoạn Mi Thạch hồi thân phi xoa, dường như đã tính toán chuẩn xác đường lui của Hoa Triêm Thần vậy. Hoa Triêm Thần trong lúc nguy cấp đã toàn lực thoái lui, lưng nàng vừa hay hướng về phía một thạch trụ lớn!



Khi Hoa Triêm Thần phát hiện, phần lưng nàng đã đụng phải thạch trụ rồi.



Nàng vừa đem lực phản chấn hóa giải đi một nửa thì cương xoa đã tới, muốn tránh, muốn né cũng chẳng kịp nữa.



Vì thế nàng chỉ có con đường chết!



Ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ được nàng lại chết nhanh như vậy, cái chết không ngờ đến với nàng nhanh như vậy.



Hoa Triêm Thần không chết.



Nàng nhắm nghiền hai mắt, nhưng cũng có thể cảm nhận được gò má mình hơi rát, tưởng tất là do cương xoa cắm vào thạch trụ nên đã toé lửa bắn vào má phấn của nàng.




Nhưng dường như Đoạn Mi Thạch đã nhìn rõ ý đồ của nàng.



Y nhanh tay hơn nàng, ngón tay khẽ búng ra đã phong bế luôn ba huyệt Thiên Dung, Quyền Cốt, Thừa Tương của nàng.



Hai hàm của Nhan Tịch lập tức bị khóa chặt, không còn lấy một chút lực khí nào.



Đoạn Mi Thạch nhìn nàng tựa như đang nhìn một con vật bé nhỏ đang dãy dụa trước khi chết vậy:



– Nàng còn pháp bảo gì nữa không?



Thanh âm Nhan Tịch cũng không còn rõ ràng:



– Đồ bỉ ổi!



“Ái ... vừa nãy ta chỉ điểm thêm á huyệt của tên Thiết Giáp Ô Quy gì đó mà thôi”.



Đoạn Mi Thạch cười dâm đãng:



“Nàng có biết tại sao ta lại không phong bế á huyệt của nàng không?”.



Mặt trăng đã ló ra khỏi đám mây mờ, giống như một bạch y văn sĩ nhàn nhã bước đi vậy, nhưng khi ánh trăng chiếu vào mặt Đoạn Mi Thạch, nụ cười của y lại khiến cho người khác không lạnh mà run.



Tuy y chưa nói ra ý tứ của mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ cười của y, bất kỳ một người nào tại trường đều hiểu rõ ý y muốn nói gì.



Bây giờ họ mới hiểu rõ được sự đáng sợ của Đoạn Mi Thạch.



Những người khác đáng sợ, có thể là do tâm lang thủ lạt, có thể là do võ công cao cường, có thể là do khẩu phật tâm xà, có thể là do trở mặt vô tình, nhưng sự đáng sợ của Đoạn Mi Thạch không phải ở những điều này.



Đoạn Mi Thạch gần như không thể coi là người.



Y chỉ có thể được xem như là một con ác thú có nguyên tắc.



Nguyên tắc của y đương nhiên là :



không giết người đang ở trong tình trạng bình thường, không giết người bị y dày vò nhưng chưa khiến y thỏa mãn, không giết những nữ nhân bị y cưỡng hiếp.



Hiện giờ Đoạn Mi Thạch đã thắng lợi một cách toàn diện.



Y một hơi đã giết chết bốn người của Lan Đình Trì Gia, tám người của Tiểu Bích Hồ Du Gia mà không hề chớp mắt, còn tiện tay chế luôn á huyệt của bốn người đang bị chế trụ huyệt đạo của Lan Đình Trì Gia.



Đồng thời hai nhân vật quan trọng của Lan Đình Trì Gia, Nhan Tịch và Hồng Tam Nhiệt đều rơi vào tay y. Hai đại cao thủ của Tiểu Bích Hồ Du Gia, Giản Tấn và Hoa Triêm Thần cũng do y khống chế.



Giờ y có thể muốn làm gì thì làm.



Lúc này, cả Giản Tấn, Hoa Triêm Thần lẫn Hồng Tam Nhiệt và Nhan Tịch đều muốn hợp sức chế địch, giải quyết tên ma đầu đáng sợ hơn ác quỷ này đi, nhưng giờ cả bốn đều tự lo cho mình còn không xong, nói chi đến chuyện hợp tác?



Con người, tại sao phải đến lúc nguy nan hiểm khốn mới nghĩ đến lợi ích của sự đoàn kết? Tại sao bình thời lại cứ tàn sát lẫn nhau, tranh giành với nhau làm gì?



Nhan Tịch có hối hận không?



Hồng Tam Nhiệt có hối hận không?



Giản Tấn có hối hận không?



Hoa Triêm Thần có hối hận không?



Nếu như bọn họ còn sống được mà đem ý nghĩa của sự "hối hận" này về Lan Đình, về Tiểu Bích Hồ, liệu cuộc phân tranh của Lạc Dương Tứ Công Tử có thể bình lặng lại?



Trên giang hồ liệu có tránh khỏi một trận phong ba?



Con người khi đột nhiên rơi vào tuyệt cảnh thường hay bắt đầu hối hận vì những chuyện mà bình thường họ tuyệt đối không cảm thấy hối hận. Ít nhất, cũng nghĩ đến những vấn đề mà bình thường họ quyết chẳng bao giờ nghĩ đến.



Nhưng giờ họ cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.



Vì họ nghe thấy tiếng ca.



Một bài ca thê lương, tịch mịch mà u mỹ.



Tiếng ca từ xa truyền lại.



Người bọn họ đang đợi có phải là người này?



Thứ mà bọn họ đang ngóng trông liệu có phải là bài hát này?



Tiếng ca ngày càng gần, người liệu có đang ở xa?



Đoạn Mi Thạch cười.



Đôi lông mày quái dị của y lại hiện ra trên mặt.



– Đây chính là người mà các ngươi đang đợi phải không?