Sát Sở

Chương 15 : Hoa lạc mãn địa

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Phương Tà Chân ngâm nga bài ca trong tim gã, giống như đang hoài niệm một hồi ức xa xưa vậy.



Mỗi lần ngâm nga bài hát này, gã đều nhớ đến người xưa, chuyện cũ. Mỗi lần gã nhớ đến những chuyện này, gã đều không cầm được lòng đưa tay sờ sờ chiếc khăn trên cổ tay.



Chiếc khăn màu lam.



Cổ tay y luôn nằm bên trong tay áo, trừ phi là bạt kiếm, cử bôi, hoặc đề thơ vẽ tranh lên tường mới lộ ra ngoài. Cố nhiên, những người nhìn thấy chiếc khăn màu lam trên cổ tay gã cũng có thể xem là nhiều.



Nhìn thấy kiếm của gã, đương nhiên càng ít hơn.



Tuy có một số người đã nghe gã ngâm nga qua bài ca này, nhưng có ai có thể nghe được tiếng lòng của gã?



Rốt cuộc là gã đang hát cho ai nghe, hay là hát cho mình gã nghe?



Có ai biết được?



Bất quá, chính bản thân Phương Tà Chân cũng không biết rằng lúc này có người đang nghe gã hát, nghe gã hát mà kinh tâm động phách, nghe gã hát mà đoạn trường thấu cốt, nghe gã hát mà thương tâm dục tuyệt.



Chỉ là gã không biết mà thôi.



Phương Tà Chân tùy ý ngâm nga một khúc nhạc.



Một bài ca u buồn mà ai oán.



Khi nhớ lại cũng chính là lúc quên đi.



Hoài niệm dâng tràn.



Không còn hoài niệm, chỉ có tái kiến.



Như mặt biển lúc đang nổi cuồng phong.



Không có sóng, chỉ có kinh thiên động địa.



Tịch mịch.



Gã vừa đi vừa ngâm nga, ánh mắt càng lúc càng tịch mịch. Đêm nay gã đã về muộn một chút, trăng đã ngã về phía trời Tây. Nhưng cả đời gã đều đến muộn, muộn thêm một hai lần cũng chẳng ngại gì.



Không biết vì sao, khi gã hát bài ca quên lãng này, trong lòng đều giống chiếc khăn nhỏ đeo ở cổ tay vậy, cảm thấy một nỗi thống khổ thâm thâm, một niềm đau đớn thiển thiển tràn ngập trong lòng.



Bài ca, vẫn phải hát lên, cũng như đường, vẫn phải đi vậy.



"Nhật đông thăng. Nguỵêt tây trầm. Ta đi trên đường núi dài thăm thẳm.



Vì ta phải đi lên một ngọn núi khác mà chính ta cũng chưa nhìn thấy.



Hoặc giả chính vào giờ khắc này, Khi hắc ám đến nuốt trọn ta vào đó, Ta đột nhiên nghĩ đến.



Nghĩ đến ta là người bị nghĩ đến.



Nhưng không bị lãng quên.



Căn bản ta và nàng cùng ở bên nhau.



Cùng bên nhau, cùng quên lãng".



(Lời dịch giả:



Đây là lời bài hát, tại hạ cũng chỉ dịch đại ý.) Phương Tà Chân hát đến đây, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái.



Gã cảm thấy có người đang cùng hát với gã.



Nhưng chỉ có tiếng gió, tiếng lá, tiếng cỏ, tiếng thằn lằn bò trên thạch cấp, chứ tuyệt chẳng có tiếng người.



Lẽ nào có người đang hát khúc hát này trong lòng?



Phương Tà Chân ngây người, dừng bước.



Sau đó gã liền nhìn thấy hoa rơi.



Một đóa hải đường vừa hay héo rũ rơi xuống.



Hoa rơi đầy đất.



Tuy rằng bên cạnh Thông Thiên Cấp lên Pháp Môn Tự đích thực có trồng không ít hoa, song những bông hoa rơi trên mặt đất so với hoa trồng bên thạch cấp tuyệt đối phàn tạp hơn, trân quý hơn, đẹp hơn.



Nếu như mình trồng thất lý hương, tự nhiên không thể đột nhiên mọc ra tử đinh hương được.



Ai cũng có thể nhìn ra đại bộ phận những đóa hoa này đều không phải sinh trưởng ở đây, cũng không phải tự nhiên mà rơi xuống.



Phương Tà Chân tự nhiên cũng có thể nhìn ra điều này.



Gã cũng nhìn ra được vết tích của một trường ác đấu.



Đương nhiên gã cũng nhìn thấy một người không có lông mày đang đứng dưới ánh trăng.



Vì thế khi người đó vừa khai khẩu đã nói:



– Nơi này vừa xảy ra chuyện.



Phương Tà Chân hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên.



Gã chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi tiếp tục bước đi.



Ngược lại, người không có lông mày kia lại cảm thấy kinh ngạc:



– Ngươi không hỏi ta là những ai vừa đánh nhau hả?


– Thiên hạ còn có Thạch lão yêu nào khác sao?



Phương Tà Chân nói:



– Trước đây có một Thạch lão yêu, vốn là võ quan. Nghe nói Hoài Nam Phái thấy y hoành hành bá đạo nên đã xuất thủ trừng trị, cũng vì đó mà kết oán với Phụng Vĩ Bang.



Người không có lông mày nói:



– Đó chỉ là tên vô danh tiểu tốt mà thôi.



Phương Tà Chân gật đầu:



– Đúng. Tên Đoạn Mi Thạch này là nhân vật nổi tiếng lạt thủ. Thương Thiên Xoa của y cố nhiên rất đáng sợ, nhưng nếu y muốn giết một người, trước giờ rất ít khi phải động đến cương xoa, cũng có nghĩa là thủ pháp sát nhân của kẻ này còn tuyệt hơn cả thứ binh khí tuyệt môn của y nữa.



Giọng nói của Phương Tà Chân mang theo chút ưu tư:



– Hơn nữa, ta còn nghe nói người này là một trong những thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ thần bí gần đây mới quật khởi trong giang hồ nữa.



Người không có lông mày ngạc nhiên:



– Tổ chức sát thủ? Có tên không?



– Ta cũng không rõ lắm.



Phương Tà Chân nói.



– Chỉ biết bọn họ chúng có một cái tên hết sức dài dòng, gọi là Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan.



Người không có lông mày khẽ chau mày:



– Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan?



Phương Tà Chân đột nhiên chuyển chủ đề:



– Đoạn Mi Thạch có tham gia cuộc chiến không?



Người không có lông mày vội đáp:



– Hiện nay y là người của Diệu Thủ Đường, đương nhiên là phải xuất thủ rồi.



Phương Tà Chân cau mày:



– Nếu y xuất thủ, chỉ sợ bọn Giản Tấn, Hồng Tam Nhiệt đều không phải đối thủ.



Người không có lông mày đáp:



– Bất quá, đúng vào lúc đó Thất Phát Thiền Sư xuất hiện.



Phương Tà Chân cười cười nói:



– Thất Phát cũng đến. Có ám khí thành danh Tâm Tế Như Phát và kỳ môn binh khí Đại Đại Bình An của lão thì người nhà Du gia rất có thể phản bại thành thắng được.



Người không có lông mày cũng cười:



– Thật là xảo hợp, Sái Tuyền Chung cũng đến luôn. Thanh kiếm dài hơn chín thước của y bức Thất Phát Thiền Sư ra xa hơn trượng, sau lại đẩy lui cả Thương Thiên Xoa của Đoạn Mi Thạch, mấy người khổ chiến không nghỉ, kết quả chưa ai biết được, giờ đã đánh đến hậu sơn rồi.



Phương Tà Chân nhướng mày cười cười:



– Vì thế ngươi ở đây thu dọn tàn cục?



– Làm gì có tàn cục mà dọn! Ta chỉ là lưu lại đây bảo hộ cho Phương lão gia và Phương tiểu đệ.



Người không có lông mày làm ra vẻ oan khuất nói:



– Du gia, Trì gia, Hồi gia đều không phải kẻ ngốc, bọn họ đều phái cao thủ đến đây ép người dẫn đi.



Phương Tà Chân nói:



– Tự nhiên họ đều không phải là địch thủ của Tư Mãn Kiến Quan.



Người không có lông mày mỉm cười đáp:



– Vì chuyện này ta cũng đã đánh ngã mười hai người, đều giấu trong bụi cây đằng kia.



Phương Tà Chân liền sửa lại:



– Là mười sáu người, không phải mười hai người.



Người không có lông mày miễn cưỡng đáp:



– Dù sao ngươi cũng đã nhìn ra rồi, vậy ngươi có biết lệnh tôn và lệnh đệ đang ở đâu không?



Phương Tà Chân cười cười:



– Đương nhiên là ở trong kiệu.



Người không có lông mày tán thưởng:



– Ngươi quả là một người thông minh tuyệt đỉnh!



Phương Tà Chân bước về phía hai cỗ kiệu.



Sau đó vén màn kiệu lên.



Người không có lông mày thoáng lộ vẻ vui mừng.



Người tự cho rằng mình thông minh này, cuối cùng cũng phải trả giá cho sự tự tác thông minh của mình.