Sát Sở

Chương 16 : Hoa Lạc Mãn Địa (tt)

Ngày đăng: 19:45 18/04/20


Phương Tà Chân vạch màn kiệu ra liền nhìn thấy một chuyện mà y tuyệt đối không nghĩ đến là sẽ nhìn thấy.



Bên trong kiệu có người.



Không phải Phương phụ, cũng không phải Phương Linh.



Mà là một nữ nhân.



Một nữ nhân tuyệt sắc.



Môi hồng như hoa trên núi vào tháng năm, như sơn hỏa tháng mười, gò má tràn đầy sức sống, đáng lẽ phải là một nữ nhân khiến người khác mê hoặc, tay nắm quyền uy, nhưng ánh mắt nàng lại tràn ngập sự xấu hổ và tủi nhục.



Bởi vì trên thân nàng không còn mảnh vải, những chỗ không nên để nam nhân nhìn và những chỗ nên để nam nhân nhìn đều lồ lộ ra ngoài, không gì che đậy.



Vẻ đẹp của cơ thể nàng đủ để người khác nín thở.



Trong kiệu đầy hoa, nhưng không đóa hoa nào hấp dẫn bằng cơ thể nàng.



Những cánh hoa làm nổi bật cơ thể sung mãn nhựa sống của nàng, đẹp tựa một bức tranh khiến người ta nghĩ ngợi và phạm tội.



Phương Tà Chân không nghĩ đến trong kiệu lại là một nữ nhân, Một nữ nhân diễm lệ tuyệt sắc.



Gã không quen biết nữ nhân này.



Gã ngây người.



Chính vào sát na đó, người không có lông mày phát động một kích mà y đã đợi từ lâu.



Thế gian có rất nhiều việc cần phải trả giá:



tự cho mình giỏi là một loại, tự cho mình thông minh là một loại, tự cho mình đúng cũng là một loại.



Tự cho rằng có thể lừa được người khác cũng là một loại.



Khi cương xoa của Đoạn Mi Thạch đâm tới sau lưng Phương Tà Chân, gã cũng đã xuất kiếm.



Thâm bích chi kiếm.



Kiếm quang chiếu sáng hoa dung của nữ tử bên trong kiệu.



Nữ tử trong kiệu là Hoa Triêm Thần.



Trong ánh lệ xấu hổ, tủi nhục của nàng ánh lên một tia kiếm quang thanh khiết.



Trên bạch y của Phương Tà Chân hiện ra mấy điểm huyết. Vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng bàng bạc, trông giống như những mảng rêu màu xám nhạt.



Thân hình Đoạn Mi Thạch tung lên như một con quái xà, cấp tốc thi triển khinh công Kim Lý Đảo Xuyên Ba, sau đó chuyển thành Phù Du Điểm Hí Thủy, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm. Chỉ nghe từ xa truyền lại tiếng quát phẫn hận:



– Phương Tà Chân, Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan, bất cải thanh sơn bất giải hận, ngươi đợi mà xem ...



Phương Tà Chân chậm rãi thu kiếm.



Đột nhiên gã ho lên một tiếng.



Mấy điểm máu tươi nhỏ xuống trên vạt áo.



Vừa nãy bắn lên y phục của gã là máu của kẻ ra tay ám toán, nhưng những giọt máu vừa nhỏ xuống hiển nhiên là máu của bản thân gã.



Phương Tà Chân thở dài, đưa tay vén màn kiệu lên một lần nữa, nữ nhân trong kiệu cũng giương đôi mắt vừa sợ hãi vừa xấu hổ như muốn chết nhìn gã.



Phương Tà Chân cảm thấy tình hình này khiến gã hơi động tâm, lập tức nói:



– Đây là chuyện bất đắc dĩ, ta phải giải huyệt cho cô nương.



Nữ tử đó không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể nháy nháy cặp mắt long lanh ngấn lệ.



Phương Tà Chân cởi áo trường bào ra, nhẹ nhàng đắp lên cơ thể nàng. Vẻ kinh hoàng trong mắt nữ tử kia đã bớt đi phần nào, từng giọt lệ long lanh như những hạt ngọc rơi lã chã lăn trên gò má. Phương Tà Chân nhắm mắt lại:



– Thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm.



Đoạn đưa tay lên điểm tới. Mắt gã đã nhắm chặt, nhưng huyệt đạo đã nhận chuẩn.



Tuy cách một lớp áo, nhưng khi gã chạm tay vào thân thể nàng vẫn thấy trơn mát, hương hoa nức mũi, trong lòng cũng không khỏi lâng lâng.



Sau mấy lượt "cách bào nhận huyệt", Hoa Triêm Thần đã "ôi da" lên một tiếng, Phương Tà Chân biết huyệt đạo đã được giải khai, nếu tiếp tục đứng trước kiệu sẽ khiến nàng càng thêm xấu hổ, liền vội đóng màn kiệu lại, bước đến trước cỗ kiệu thứ hai.



Bên trong cỗ kiệu thứ nhất là một nữ nhân tuyệt sắc khỏa thân, còn bên trong cỗ kiệu này là gì?


Nhan Tịch nói:



– Nhưng tại sao chàng phải thay đổi danh tính?



– Ta vốn chính là Phương Tà Chân. Ta không cần người khác phải tạ tạ.



Trong mắt Phương Tà Chân lộ ra một vẻ bi thương không thể nói thành lời:



– Trên thế gian này ai có thể phân rõ rạch ròi thế nào là tà? Thế nào là chân? Ai mới là tà? Ai mới là chân?



– Tạ Tạ ... chàng ...?



“Giờ nàng đã là đại phu nhân rồi, không còn là Nhan Tịch nữa rồi”. Phương Tà Chân lạnh lùng:



“Đại phu nhân danh động giang hồ, người người đều biết Lan Đình Trì Gia có thể trở thành nhất phương chi hung, chính là nhờ có đại phu nhân tài giỏi, tầm nhìn xa, thể diện lớn, tại hạ thật đã thất kính”.



– Tạ Tạ ...



“Đại phu nhân còn gì phân phó?” Phương Tà Chân hết sức lễ phép thốt:



“Nếu đại phu nhân không còn gì phân phó, tại hạ mang việc bên mình, xin được cáo từ ở đây”.



Nhan Tịch đột nhiên bình tĩnh trở lại.



Khi nàng cần bình tĩnh, thì tâm tình vốn đang như sóng cồn liền lập tức bình định trở lại. Làm cho tình cảm đang dâng trào trong lòng đột nhiên phẳng lặng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ, nhưng điều kỳ lạ là những nữ tử tình cảm yếu đuối, trước giờ luôn làm cương quyết hơn nam nhân gấp bội.



Nàng nói:



– Phương công tử, nếu công tử đã biết ta là đại phu nhân của Lan Đình Trì Gia, vậy đương nhiên cũng biết mục đích đến đây tối nay của ta chứ?



Phương Tà Chân không ngờ Nhan Tịch lại bình tĩnh nhanh như vậy, gã thoáng ngây người, ánh mắt không giấu nổi sự thất vọng:



– Phu nhân muốn ta gia nhập Trì gia, vì các người mà bán mạng?



“Không phải”. Nhan Tịch "khôi phục" lại vẻ thường ngày:



“Là muốn công tử dẫn Trì gia chúng ta tiến lên trên con đường hưng vượng”.



Phương Tà Chân thốt:



– Đó là chuyện của Trì gia, ta không có hứng thú, cũng không muốn bị cuốn vào giang hồ thị phi.



Nhan Tịch nói:



– Công tử đã bị cuốn vào rồi.



Phương Tà Chân thốt:



– Giờ vẫn có thể rút ra.



Nhan Tịch hỏi:



– Nhưng người tại Lạc Dương, làm sao không lo chuyện Lạc Dương cho được?



Phương Tà Chân quả quyết thốt:



– Sáng mai ta sẽ rời Lạc Dương!



Nhan Tịch lại chấn động:



– Chàng thực sự phải đi? Tại sao?



“Trước khi ta gặp phu nhân đã có quyết định này rồi”. Phương Tà Chân nói:



“Giờ đã gặp phu nhân, quyết định của ta vẫn không thề thay đổi”.



Nhan Tịch cười khổ não:



– Chàng không thể vì ta mà thay đổi quyết định?



“Cả đời ta đã vì nàng mà thay đổi, hiện tại ta không muốn có bất cứ thay đổi nào vì nàng nữa”. Phương Tà Chân ngẩng đầu nhìn vầng trăng, chậm rãi nói tiếp:



“Huống hồ, không phải tự nàng yêu cầu ta, mà là vì Trì gia, nàng mới phải cầu đến ta ...”.



Gã nhấn mạnh từng chữ một, nói tiếp:



– ... Nàng trước giờ không phải một nữ tử chịu cầu xin người khác. Trước giờ đều không phải. Cả đời này cũng không phải.