Sất Trá Phong Vân
Chương 161 : Mãnh hổ ra ép hung uy tại linh đường (2)
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Linh đường yên tĩnh, chết lặng!
Phương pháp gọi La Lâm rời giường mỗi sáng, thử trăm lần đều được trả trăm, nhưng ngày hôm nay lại không có hiệu quả, La Lâm vẫn yên tĩnh như đang ngủ say, chỉ có điều so với ngày thường đã thiếu đi tiếng ngáy.
Khải Tát Tư nhìn Chu Lễ Tư chép miệng, lông mày nhướn lên liếc mắt về phía Càn Kình.
Chu Lễ Tư thấy Càn Kình không nhìn mình, kích động ban đầu càng bùng lê. Hai cơn giận dữ chồng lên nhau. Dũng khí đột nhiên tăng lên. Mắt nàng đột nhiên trở nên sắc bén, ôm hài tử bước tới một bước, lông mày dựng thẳng:
- Càn Kình, ở đây còn chưa tới phiên ngươi...
Càn Kình đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn thẳng vào Chu Lễ Tư.
Phù phù...
Chu Lễ Tư đặt mông ngồi trở lại chiế ghế sau lưng nàng, tim đập loạn thân thể không ngừng run rẩy, há hốc miệng một câu nói không nên lời, sợ hãi nhìn Càn Kình, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Chu Lễ Tư chẳng bao giờ nhìn thấy ánh mắt hung bạo như vậy, giống như trong đêm đen đối mặt với trăm nghìn tên Ma tộc đang cầm chiến đao vung lên, toàn thân nhiễm bốc lên mùi máu tươi gay mũi.
Đáng sợ!
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vun chợt vang lên, trong linh đường yên tĩnh, nghe chói tai đến lạ thường.
Chân Càn Kình ngay cả cọc gỗ to nửa thước còn có thể dễ dàng đá gãy, đầu gối của Khải Tát Tư làm sao có thể chịu nổi?
Tiếng xương cốt vỡ nát giống như vang lên ngay bên tai, thân thể Khải Tát Tư mềm nhũn hai tay ôm cái chân gẫy đã xoay ngược lại hoàn toàn theo hướng ngược hẳn với chân trái. Hắn liên lục lăn lộn trên mặt đất liên tục lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng kêu gào những tiếng thảm thiết, thê lương giống như lợn bị chọc tiết.
Sắc mặt Càn Kình giống như lúc đầu bình tĩnh, lạnh như băng! Nhìn Khải Tát Tư lăn lọn trên mặt đất, hắn hoàn toàn không biến sắc. Có lẽ đang ở trong linh đường, giọng nói của hắn càng trở nên cà âm trầm khủng khiếp hơn:
- Chỗ ngủ của La Lâm, chân bẩn của ngươi cũng có thể chạm vào sao?
Bốn gã chiến sĩ đều ngây dại. Người này xuất thủ chẳng những quá đột đột, quan trọng hơn là quá tàn nhẫn, bình tĩnh! Không nói một tiếng nào đã trực tiếp xuất thủ, đánh nát hoàn toàn xương bánh chè của người ta, bộ dạng còn hoàn toàn không quan tâm. Tình cảnh như vậy đã có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
Bốn gã chiến sĩ ngây người không thể tin được chuyện mình nhìn thấy trước mắt. Bọn họ nhìn nhau, thấy được người kia cũng không thể tin được. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự điên rồi sao? Vừa rồi hắn không nghe thấy cậu ấm Khải Tát Tư nói cái gì sao? Lần này vì Khải gia muốn tiến vào thành Áo Khắc Lan, đã bỏ ra tiền vốn lớn! Một chiến sĩ thập cấp, hai chiến sĩ Hàng Ma! Chiến sĩ Hàng Ma! Đối mặt với thế lực như vậy, thậm chí cũng không nói một câu, trực tiếp nhấc chân liền hoàn toàn đánh nát đầu gối người ra? Xương cốt tới tuổi này đã định hình, hiển nhiên cả đời này không có cách nào phục hồi như cũ...”