Sất Trá Phong Vân
Chương 162 : Giết người là phạm pháp
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Hắn biết mình đang đối phó với người nào không? Khải Tát Tư là ma tộc sao? Ra tay lại có thể dùng từ hung tàn để hình dung!
Chiến sĩ đang ngồi ở trên ghế trước sau nhàn nhã uống trà, tiện tay ném chén trà lên bàn, hai tay chống vào tay ghế chậm rãi đứng lên, đưa tay cầm trường kiếm vẫn đặt trên mặt bàn đi tới trước mặt Càn Kình, ánh mắt bất mãn nhìn Khải Tát Tư đang thống khổ đau đớn, Lúc này hắn mới nhìn về phía Càn Kình:
- Tự mình cắt đứt hai chân ngươi, một cánh tay. Sau đó cút ra ngoài cho ta. Chuyện này ta có thể xem như không nhìn thấy. Nếu để cho ta động thủ...
Càn Kình khẽ nâng mí mắt nhìn chiến sĩ ra vẻ oai hùng trước mặt mình, hờ hững hỏi:
- Chiến sĩ thập cấp?
Nét mặt chiến sĩ kia lộ ra một sự cao ngạo đắc ý, cằm không tự chủ được hất về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Càn Kình càng thêm xem thường.
Chiến sĩ thập cấp! Ở Áo Khắc Lan ngoại trừ thành chủ và người bảo vệ thành thị ra, đó chính là tồn tại vô địch! Một người hai năm trước còn là học viên chiến sĩ năm nhất của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, thực lực còn có thể cường đại tới mức nào? Mình vươn một ngón tay có thể như bóp chết như bóp một con sâu, đơn giản giơ tay là hắn nát bấy.
Rốp!
Năm ngón tay phải của Càn Kình đột nhiên nắm chặt, khiến không khí phát ra một tiếng động thanh thúy. Cổ tay hắn rất nhanh nâng lên như tiế chớp chộp về phía bụng dưới của đối thủ!
Ầm!
Chiến sĩ thập cấp ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bụng dưới chợt trúng chiêu. Trong chớp mắt thân thể hắn giống như một con tôm. Trên khuôn mặt đầy ngạo mạn chợt vặn vẹo. Lực lượng đi qua bụng dưới của hắn truyền tới sau lưng, khiến y phục sau lưng bay lên thật cao. Hai chân cũng không bám được vào mặt đất. Thân thể không khống chế được bay ra ngoài. Bên tai hắn còn vang lên lời Càn Kình nói lúc ra tay:
- Lão tử, hai năm trước đã là chiến sĩ thập cấp!
Hai năm trước? Sao có thể như vậy được?
Chiến sĩ thập cấp bay ngược ra phía sau, há mồm phun ra nước trà vừa uống xong, cùng thức ăn buổi sáng hòa lẫn với máu. Hắn không thể tin được lời mình nghe thấy. Hai năm trước ngươi gọi là Càn Kình ngày mới bao nhiêu tuổi? Cho dù là tuổi hắn hiện giờ, trở thành chiến sĩ thập cấp cũng quá kinh người...
Bốp!
Chiến sĩ thập cấp bay ngược trên không trung chưa được một thước, bỗng nhiên cảm giác sau đầu có thứ gì ngăn cản. Cả người trên không trung vẫn không có cách nào lùi lại, đã phát hiện Càn Kình tiến vào, đưa tay qua nắm lấy đầu hắn.
- Chỗ ngủ của La Lâm, ngươi cũng có thể ngồi sao?
Lời nói lạnh lùng của Càn Kình truyền vào trong tai chiến sĩ thập cấp, trong phòng lập tức vang lên tiếng xương cốt gãy.
Chiến sĩ thập cấp đau nhức hét thảm một tiếng, hai chân rơi xuống đất còn không đứng vững, Càn Kình đã nhấc chân quét ngang vị trí phía sau đầu gối hắn.
Răng rắc!
Ầm!
Chiến sĩ thập cấp gãy mất hai chân, đầu gối nặng nề đập trên mặt đất, bày ra tư thế quỳ gối trước linh cữu của La Lâm.
- Bạn học...
Giọng nói và dáng điệu đó cứ vong vọng ở bên tai, quanh quẩn trước mắt Càn Kình. Nhưng cảnh còn người đã mất...
Tay phải Càn Kình ôm lấy đầu gối. Cách đó không xa, một điếu thuốc được đưa tới bên cạnh hắn. Chu Lễ Tư rửa mặt, thay trang phục, lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm mỹ lệ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Đây là thuốc lá. Bây giờ đang rất đắt hàng. Loại này dùng tốt hơn so với tẩu thuốc nhiều. La Lâm rất thích.
Càn Kình nhận một điếu. Chu Lễ Tư châm lửa. Hắn dùng sức hít một hơi, Hơi cay lập tức tràn vào trong phổi, khiến hắn liên tục ho khan vài tiếngm tiện tay ném điếu thuốc lá sang một bên, dùng đầu đụng phải linh cữu của La Lâm một cái nói:
- Phẩm vị của ngươi vĩnh viễn đều quái lạ như thế sao?
Quan tài bị đụng phát ra một tiếng động, giống như La Lâm đang trả lời Càn Kình.
Càn Kình không để ý tới Chu Lễ Tư đang thành thật quỳ gối bên cạnh linh cữu, lẳng lặng nhìn mây trắng trên trời cao thong thả biến.
Hai năm... sống cực khổ trong sơn cốc Tứ Quý hai năm, vốn muốn trở về cùng bạn cũ uống say tới lúc bình minh. Không ngờ lại...
Chu Lễ Tư quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp đến mức gần như muối vùi đầu vào trong ngực lớn của mình. Mắt nàng len lén liếc về phía Càn Kình, trong lòng âm thầm cầu khẩn tên đáng chết này ngàn vạn lần đừng rời đi! Khải Tát Tư đại biểu cho Khải gia tới nuốt trọn La gia, mình lúc đó vỗ ngực bảo đảm không có vấn đề gì. Hiện tại Khải Tát Tư trở về như vậy, nếu như gia hỏa này rời khỏi, mình sẽ không chịu nổi lửa giận của Khải gia.
Hậu viện thoáng vọng ra tiếng bước chân, vang vọng trong linh đường. Chu Lễ Tư rùng mình một cái, len lén đưa mắt liếc nhìn La Lâm nằm ở trong linh cữu. Khi thấy không có biến hóa gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi hại chết tiểu mập?
- Ừ? Không phải...
Chu Lễ Tư hoảng sợ nhìn Càn Kình vừa đột nhiên đặt câu hỏi, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở vị trí trái tim, cảnh giác nhìn Càn Kình đang dựa lưng vào linh cữu. Nàng âm thầm kinh hãi. Không ngờ tên này đột nhiên đến đây, vào lúc mình thất thần lại đột nhiên đặt câu hỏi muốn moi ra đáp án chân chính.
Càn Kình không nghiêng đầu nhìn thái độ của Chu Lễ Tư, chống bàn tay lên mặt đất, ngón trỏ gõ xuống sàn nhà theo một tiết tấu nhất định:
- Vừa nãy, khi ta hỏi, lúc ngươi trả lời ta, tim đập nhanh hơn năm phần so với bất kỳ thời điểm nào khác. Giọng nói lúc trả lời nghe rất kiên định, lại mang theo âm rung rất mạnh. Sử dụng ghi chép tra tấn của Thần Toán Vô Tuyệt, quan tra tấn vĩ đại nhất hoàng triều Chân Sách giải thích, ngươi vừa nói dối.
- Ta không...
Chu Lễ Tư liên tục lắc đầu.
- Ai...
Càn Kình nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài:
- Ngươi là mẹ đứa con của La Lâm. Bất luận là vì La Lâm hay vì con của La Lâm, chỉ cần ngươi nói thật, ta cũng sẽ không động thủ với ngươi. Nhưng nếu như ngươi còn muốn gạt ta, ta bảo đảm kết cục của ngươi còn thảm hơn so với Khải Tát Tư và tên chiến sĩ kia.