Sất Trá Phong Vân

Chương 217 : Kinh Tiễn

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Băng băng băng băng...



Liên tục có bốn âm thanh phát ra từ trên dây cung. Ngay sau đó bốn mũi tên bay ra nhưng không phát ra bất kỳ tiếng xé gió nào. Chúng giống như hồn ma không phát ra một tiếng động nào, vỡ ra bầu trời trong suốt, gần như đồng thời bắn trúng vào từng cọng cỏ xanh phía trên bia bắn.



Mũi tên chuyển động mạnh mẽ, hình thành một cơn gió với hình xoáy ốc, trong phút chốc đã bắn trúng cọng cỏ xanh. Mũi tên và thân mũi tên đều hung hăng đâm vào bia bắn cắm vào mặt đất phía sau.



Năm mũi tên hung hăng đâm vào tường đất, khiến vô số bùn đất bay lên, lơ lửng trong không trung.



Phong tướng quân không để ý tới đám bụi bặm bay lên, kinh ngạc nhìn cọng cỏ biến mất khỏi bia bắn, còn cả mũi tên không bắn vào tường đất!



- Xạ thuật này...



Yết hầu Phong tướng quân chuyển động lên xuống, con ngươi như muốn co lại thành đầu kim, trong lòng âm thầm khiếp sợ về xạ thuật đáng sợ này. Nếu như Ám Bộ Ám Binh ám sát mình lúc đầu có được xạ thuật như vậy... Không! Chỉ cần có được bảy phần xạ thuật như vậy... mình đã chết rồi.



Ba gã Thiên Hộ hoàn toàn ngây người. Trong mười ngày ngắn ngủi, học viên chiến sĩ trẻ tuổi này mang tới cho mọi người quá nhiều điều kinh ngạc chấn động. Hắn tới để mở mang kiến thức về Ma tộc, hay tới dọa người khác?



Phần Đồ Cuồng Ca trầm mặc. So với xạ thuật như vậy, mình thua trăm triệu lần. Ban đầu vốn tưởng rằng mình đã không suy đoán cẩn thận thực lực của Càn Kình. Nhưng không nghĩ tới suy đoán lớn nhất của mình, vẫn kém hơn thực lực của hắn.



Chiến sĩ Hàng Ma, phân tích địa đồ, xạ thuật như vậy? Phần Đồ Cuồng Ca bắt đầu hoài nghi, lẽ nào Càn Kình bắt đầu từ trong bụng mẹ đã bắt đầu khổ luyện các loại kỹ năng chiến sĩ sao?



Trên trán Phong tướng quân đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Càn Kình trước khi ra tay, vẫn đưa lưng về phía bia bắn. Trong một khắc, hắn xoay người lại gài tên, giương cung, bắn cung, hành động rất lưu loát! Nếu như vừa rồi hắn muốn giết mình, sợ rằng trên người mình đã có thêm năm lỗ thủng...
Phong tướng quân hoàn toàn không giấu diếm suy nghĩ của chính mình:



- Vừa vặn có ba ngươi các ngươi, những học viên trẻ tuổi mười năm cũng không xuất hiện ở Thổ Bảo này. Cho nên...



- Ta cũng muốn thử xem.



Càn Kình khom lưng:



- Ám Bộ thất tinh đầu, sau này nếu như dùng để cạnh tranh chiếc ghế thành chủ, cũng sẽ có thêm một vài cơ hội?



Phong tướng quân kinh ngạc quan sát Càn Kình. Tuổi còn nhỏ, không ngờ mục tiêu lại chính là vị trí thành chủ như vậy. Không biết nên nói hắn có lòng tin, hay nên nói hắn có phần không biết nặng nhẹ.



Thành chủ ở hoàng triều Chân Sách mà nói cũng chính là trọng thần thống lĩnh một phương. Muốn trở thành thành chủ không phải là chuyện đơn giản. Không chỉ cần hoàng triều đồng ý ban phát chiếu thư, muốn ngồi vững ở vị trí thành chủ còn cần có rất nhiều thủ đoạn, còn cần nhận được sự ủng hộ của các thế lực trong thành cùng với thế lực xung quanh.



- Quả thực, nếu như ngươi thật sự bắt được Ám Bộ thất tinh, khi cùng người khác tranh đoạt chiếc ghế thành chủ, có thể có thêm tỷ số thắng rất lớn.



Phong tướng quân thoải mái cười nói:



- Kỳ thực, ngươi chỉ cần có thể nghĩ cách cứu viện mục tiêu Ám Bộ đang truy tìm, công lao này đã vô cùng lớn.