Sất Trá Phong Vân
Chương 218 : Ngang ngược kiêu ngạo
Ngày đăng: 23:03 20/04/20
Tuy lão Phong ta chức quan không lớn, lại không sa đọa tới mức làm chuyện xấu xa chiếm đoạt công lao của hậu bối! Công lao của ai, chính là của người đó!
Trong lòng Càn Kình thầm khen Phong tướng quân một tiếng. Dù sao Thổ Bảo cũng là địa bàn của hắn. Bất kể nhiệm vụ cuối cùng làm tới mức nào, khi báo cáo lên quân bộ, người viết báo cáo nhất định là người chịu trách nhiệm tại Thổ Bảo, mà không phải là một học viên chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan nho nhỏ. Nhưng mình lo lắng cũng không phải là công lao bị cướp đoạt.
Xem qua nhiều sách, Càn Kình tất nhiên cũng biết nhiều hơn một chút. Thứ lợi ích này đạt được cũng đủ lớn, người có thể ngăn cản quá ít.
- Bằng hữu không thể nói là nghĩa khí. Nghĩa khí bởi vì lợi thế phản bội không đủ cao. Huynh đệ không thể nói là trung thành, trung thành bởi vì mức độ dụ dỗ còn chưa đủ.
Tuy Càn Kình không ủng hộ quyển sách có ghi lại đoạn văn này, nhưng cũng biết đoạn văn này ở một mức độ nhất định vẫn có đạo lý. Chí ít, quan hệ giữa mình và vị Phong tướng quân trước mắt này còn chưa thể mang sống chết của mình trông cậy vào đố phương, như vậy tất cả vẫn phải nói ra một chút.
- Chỉ có điều chức thành chủ...
Phong tướng quân cười lạnh mấy tiếng:
- Chỉ dựa vào một lần quân công là không đủ... Nếu như ngươi có xuất thân từ học viện cao cấp nhất lưu, lại từ trong quân đội, lập được chiến công lớn, hơn nữa thực lực của bản thân, cùng với mạng lưới quan hệ rộng lớn, mục tiêu trở thành thành chủ mới có thể biến thành hiện thực.
Càn Kình gật đầu. Đây là lần thứ hai hắn nghe người ta nói về những yêu cầu để trở thành thành chủ. Lần trước Lôi Địch cũng đã từng nói những chuyện tương tự. Chỉ có điều Phong tướng quân nói tới điều kiện trở thành thành chủ, trở ngại dường như chỉ tăng lên không bớt đi.
Một nam nhân vóc người hơi béo, mặc trường bào có hoa văn kim tệ, từ trên xe nhảy xuống chạy tới trước mặt Phong tướng quân, trên mặt lộ ra nụ cười thương nhân, gật đầu khom người nói:
- Tướng quân, ngài kiểm tra hàng của chúng ta nhanh một chút. Nếu như làm lỡ thời gian, cửa hàng nhỏ của chúng ta không đền bù nổi.
Trong lúc người này khom lưng cúi đầu lấy lòng, một túi nhỏ chứa đầy kim tệ bất tri bất giác được dúi vào trong tay áo của Phong tướng quân.
Càn Kình nhìn thấy vậy liên tục tán thưởng. Có thể đưa tiền đút lót lưu loát như vậy, giống như các chiến sĩ rèn luyện trảm đao thuật đến gần như thành bản năng.
Lúc này ba gã Thiên Hộ quay về các hướng khác nhau, giả vờ như không nhìn thấy hành động hối lộ của thương nhân này. Quân đội ở biên giới bình thường đã là chuyện vô cùng cực khổ. Nhận chút tiền tiêu vặt từ trên người đám thương đội đã trở thành quy tắc tiềm định. Người dẫn đầu thương đội đều hiểu rất rõ ràng việc này.
Hai tay Phong tướng quân kéo tay áo về phía sau, sống lưng đứng thẳng, trên mặt mỉm cười vui vẻ gật đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho ba gã Thiên Hộ lục soát một chút, lại nhìn người dẫn đầu thương đội:
- Lương lão bản vẫn là thương nhân hợp pháp của hoàng triều Chân Sách ta. Ta đối với điều này cho tới bây giờ vẫn không chút nghi ngờ. Lần này huynh đệ có chút chuyện muốn làm phiền Lương lão bản một chút. Chẳng biết...
- Tướng quân có gì phân phó cứ nói một tiếng là được.