Sất Trá Phong Vân

Chương 248 : Con lai

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Con lai!



Mặc dù chiến tranh giữa hoàng triều Chân Sách và vương triều Lộ Tây Pháp chẳng bao giờ dừng, nhưng cũng không thể tránh được trường hợp Ma tộc và nhân loại kết hợp với nhau.



Ngược lại, cũng bởi vì hai bên chiến tranh, đã từng thúc đẩy rất nhiều Ma tộc cùng nhân loại sinh ra con lai. Chỉ là theo thời gian trôi qua, loại con lai này càng ngày càng ít.



Càn Kình còn nhớ rõ, chính vì hai bên muốn mau chóng đánh bại đối phương, nghĩ ra cách mượn huyết mạch, ở trên chiến trường bắt sống chiến sĩ Huyết Mạch, lập tức đưa trở về tiến hành mượn giống, hi vọng có thể sinh ra được con lai, kế thừa được lực lượng huyết mạch của đối phương.



Không biết có phải do giữa nhân loại và Ma tộc rốt cuộc có điều gì đó quái lạ cản trở hay không, hai bên kết hợp có thể sinh ra hậu đại, nhưng chưa bao giờ có người nào có thể đủ chân chính thức tỉnh lực lượng huyết mạch.



Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, con lai giữa nhân loại cùng Ma tộc vì chiến tranh khiến sự thù hận sâu sắc, đã rất hiếm khi xuất hiện.



- Con cháu của nhân loại và Ma tộc kết hợp, không phải không cách nào thức tỉnh lực lượng huyết mạch sao?



Càn Kình nhìn Thiết Khắc ở trên mặt đất, xương sau lưng không biết đã gãy từ lúc nào, vẫn còn giữ thần trí thanh tỉnh:



- Ngươi có thể đứng lên không?



Thiết Khắc Bát ở trên mặt đất thoáng giơ hai cánh tay ra, muốn chống xuống đất mặt đứng lên. Phía sau lưng đau đớn giống như có mấy trăm cây đao cắm xuống, cột sống mặc dù không gãy, nhưng xương ở hai bên trái phải của cột sống dưới một đòn nghiêm trọng của Ni Lạp, gần như không một cái xương nào lạnh lặn.



Quá đau đớn, Thiết Khắc há miệng, hít một hơi thật sâu. Thân thể lại nằm xuống bùn nhão, đôi đẹp môi dính đầy bùn.



Càn Kình nhìn Thiết Khắc bị thương vẫn không chịu nhận giúp đỡ. Người con lai giữa Ma tộc cùng nhân tộc, cho dù trọng thương lộ vẻ đau đớn, vẫn vô cùng anh tuấn.



- Xem ra, ngươi đã quá sức.



Càn Kình ngồi xổm xuống nhìn Đoạn Phong Bất Nhị bên cạnh nói:



- Phụ một tay.



Thiết Khắc Bát ở trong nước bùn không nhìn cánh tay Đoạn Phong Bất Nhị đưa ra, lạnh lùng nhìn Càn Kình hỏi:




Thiết Khắc kiên định lại chậm rãi nói:



- Ta cảm kích ngươi.



Càn Kình ngửa đầu nhìn bầu trời vẫn còn mưa to:



- Cảm kích ta cũng nên nhanh đi thôi. Hiện tại mưa xối xả còn có thể giấu được hành tung của chúng ta. Đợi mưa tạnh, với tình trạng các ngươi hiện tại? Chạy cũng chạy không được! Ta nghĩ, Ám Bộ hẳn không chỉ có mấy người này tới? Ta nghe nói ngay cả Ám Bộ thất tinh cũng đã xuất động... Một nhị tinh đã như vậy, thất tinh...



Càn Kình khẽ lắc đầu, mái tóc đen bắn ra những giọt nước:



- Ta lúc tới vẫn quá xem nhẹ Ám Bộ thất tinh.



Thiết Khắc không cự tuyệt bàn tay của Đoạn Phong Bất Nhị nữa. Hắn nhịn đau nhíu mày một chút đứng lên. Xương gãy phía sau lưng khiến mỗi khi di chuyển một chút lại khiến hắn muốn la lớn. Nhưng thứ nhất, kêu lên có thể sẽ khiến người chú ý. Thứ hai, hai người khác trọng thương chưa từng kêu, mình sao có thể kêu được?



- Không có thất tinh...



Lúc Thiết Khắc nói chuyện, đau đớn, khiến hắn cắn răng hít một hơi thật sâu:



- Ở đây không có thất tinh, nhưng còn có một tam tinh...



Tam tinh?



Càn Kình tự hỏi, nhưng vẫn bỏ qua mê hoặc mai phục giết ma rất lớn này. Nghe đồn chênh lệch thực lực Ám Bộ cách nhau một tinh lại rất lớn. Hắn giết chết nhị tinh đã phải nhờ bạn đồng hành hỗ trợ thu hút sự chú ý. Nếu có một tam tinh trở lại, hai người này cộng với một nửa ma vẫn không chắc có thể giữ được nửa mạng hoàn chỉnh.



- Các ngươi... dự định đối xử với ta thế nào?



Bước chân Thiết Khắc lảo đảo kéo đi trong nước bùn, trong ánh mắt vẫn không thiếu thận trọng và nghi hoặc.



Trong mắt hoàng triều Chân Sách, con lai có thể không được coi trọng, nhưng con lai này lại bị Ám Bộ truy sát. Bản thân điều này đã có giá trị rất cao.