Sất Trá Phong Vân

Chương 259 : Hiểu sơ hiểu sơ (2)

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Dược sư và dược sư thần bí, tuy rằng đều liên quan đến thuốc, nhưng hai bên lại căm thù nhau muốn chết. Bất kỳ ai cũng sẽ không chủ động nói chuyện với nhau. Người như Càn Kình vừa học về dược vừa học về thuốc thần bí thật sự quá ít. Cho nên có lúc bất tri bất giác cũng không phân biệt rõ, đâu là kiến thức về dược, đâu là là kiến thức về thuốc thần bí. Dù sao chỉ cần dùng tốt, cũng không phải chưa từng sử dụng qua.



Chỉ có điều trả giá lớn như vậy, ở trong thế giới vô tận bao giờ cũng có người bên cạnh chỉnh. Nhưng trong di tích lại không cần lo lắng vấn đề này.



- Lại sáu gam vỏ trứng gà...



Càn Kình ném vỏ trứng gà vào trong nồi, hai chân nhanh chóng phát lực. Bàn chân khiến bụi bặm xung quanh chấn động. Thực lực Hàng Ma cửu chiến trong người trực tiếp từ trong hiệu thuốc tản ra. Thuốc trong nồi sắt giống như núi lửa muốn thật sự phun trào, không ngừng sôi sùng sục.



Sau chiếc mặt nạ sắt, ánh mắt Hoa Viêm Bất Kiến chợt lóe lên, đưa tay ôm lấy Dược bà bà vẽ ra một ánh sáng màu hồng trên không trung. Bàn chân Càn Kình vừa rơi xuống đất, người nàng đã xuất hiện ở bên cạnh Càn Kình.



- Chiến sĩ Huyết Mạch!



Càn Kình nhìn nữ nhân mang mặt nạ sắt bên cạnh thêm mấy lần. Nàng vốn tưởng rằng nàng chỉ là nữ chiến sĩ có thực lực cường đại, không nghĩ tới lại có thể mở ra lực lượng huyết mạch. Hơn nữa trong nháy mắt vừa nãy, thực lực không kém hơn Ni Lạp ma vũ sĩ huyết mạch cự ma, Ám Bộ nhị tinh! Thậm chí... còn cao hơn so với Ni Lạp một chút.



Trong nháy mắt, lực lượng huyết mạch mở ra và đóng lại. Càn Kình thậm chí không cách nào thông qua hồng văn lóe lên trên cổ nàng, phân tích suy đoán ra được nữ nhân này rốt cuộc là chiến sĩ Huyết Mạch gì.



- Lần sau, nhớ đánh tiếng trước.



Hoa Viêm Bất Kiến vỗ ngực, nhìn nồi sắt sôi trào, đang lắc lư sang hai bên:



- Điều chế thuốc không phải rất ít khi nổ sao?



- Ít nhưng không có nghĩa là không có.



Càn Kình nhún vai:
Hai giờ sau, Càn Kình bê một nồi thuốc thất cấp vui vẻ rời đi, lưu lại Dược bà bà ngồi một mình trên ghế tiếp tục đờ người ra.



Thất cấp! Thuốc thất cấp! Hai tay Dược bà bà nắm chặt. Không ngờ tiểu tử này làm ra được loại thuốc cao cấp nhất trong trình độ dược sư! Nồi thuốc nối xương sinh cốt thất cấp! Vừa rồi tuyệt đối không nhìn lầm! Tuy rằng ta không làm được, nhưng ta đã xem và đọc qua mấy nước thuốc, vẫn có thể phán đoán được gần đúng.



Điều chế ra thuốc thất cấp là học qua một chút sao?



Dược bà bà có cảm giác kích động muốn đuổi theo Càn Kình đánh hắn một trận. Có thể điều chế ra thuốc thất cấp còn nói không hiểu thuốc? Chỉ là học qua? Giả vờ cũng không thể giả vờ như thế được! Người tuổi trẻ bây giờ đều thế sao? Mỗi người đều nguyện ý giả vờ khiêm tốn? Khiến người khác chấn động, sẽ cảm thấy rất thoải mái sao?



- Dùng nhiều nguyên liệu như vậy, mới làm ra thuốc thất cấp.



Càn Kình cầm nồi thuốc đi thật nhanh:



- Nếu để cho lão sư Á Đương Tư biết, sợ rằng lại muốn phun nước bọt vào mặt ta mất? Lại muốn nói ta không hiểu thuốc, hẳn là phải nghiêm túc khiêm tốn học thật tốt về thuốc, mới bước được vào cánh cửa của hiểu thuốc?



Càn Kình đẩy cửa phòng của ba gã bệnh nhân. Đoạn Phong Bất Nhị lập tức nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào hai nồi sắt trong tay Càn Kình, thoạt nhìn màu có vẻ quái dị không gì sánh được, ngửi mùi lại càng quái dị hơn:



- Ngươi cầm cái gì thế? Sao lại có mùi khó ngửi như vậy? Ngươi sẽ không đưa thứ này cho chúng ta uống chứ?



Ánh mắt Phần Đồ Cuồng Ca vừa nghi hoặc lại vừa khó chịu. Thân thể theo bản năng lùi về phía sau.



Càn Kình cúi đầu liếc nhìn nồi thuốc trong tay. Thuốc màu xanh, không ngừng sôi sùng sục nổi bọt khí, còn thoáng tản ra mùi khó ngửi, quả thực không dễ uống. Nhưng từ trước tới nay, khi lão sư dạy, vẫn em thường chuyện thuốc có vị thơm ngon. Về điểm này thật ra hắn lại giống với dược sư thần bí.



- Thuốc chỉ dùng để cứu người, liên quan gì với chuyện uống có ngon hay không? Quan tâm tới mùi? Đó là chuyện chỉ có đầu bếp mới chú ý. Dược sư chỉ cần có thể điều chế ra thuốc chữa bệnh là được rồi.