Sất Trá Phong Vân

Chương 260 : Thi… uống thuốc đắng

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Trong đầu Càn Kình hiện ra tình cảnh lúc đi học, tục lắc đầu cười khổ. Không ngờ hắn bất tri bất giác bị lão sư ảnh hưởng, làm ra loại thuốc khó uống như vậy. Nhưng dù sao hiện tại bọn họ đang ở tái ngoại, lại không có công cụ gì. Có thể làm đến như vậy đã xem như không tệ.



- Chiến hữu... Ta hút vài điếu thuốc, đã cảm thấy không đau mấy...



Đoạn Phong Bất Nhị mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Càn Kình đang đi về phía hắn:



- Ta nghĩ, Thiết Khắc là khách của chúng ta. Tất nhiên chúng ta phải nhường khách trước...



...



Đoạn Phong Bất Nhị ngậm chặt miệng, vẻ mặt tuyệt đối không khuất phục nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Hàm răng cắn chặt tới mức kêu lên ken két.



Càn Kình đặt một nồi thuốc xuống, đưa tay nắm lấy mũi Đoạn Phong Bất Nhị, chậm rãi đặt thuốc vào miệng hắn chờ.



Một phút, hai phút, ba phút...



Mặt Đoạn Phong Bất Nhị nín thở đến đỏ bừng, cuối cùng miệng không nhịn được thoáng mở ra, muốn hít một chút không khí, thuốc khó ngửi màu xanh kia trực tiếp rót vào trong miệng hắn.



- Ô ô ô...



Mặt Đoạn Phong Bất Nhị đang đỏ bừng, rất nhanh biến thành màu xanh, thân thể không còn sức, nằm ở trên giường, bộ dạng thở ra nhiều hơn hít vào.



Trong ánh mắt Phần Đồ Cuồng Ca lóe lên vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự khó uống như vậy sao? Hẳn là không! Đoạn Phong Bất Nhị bao giờ chẳng thích làm chuyện kỳ quái...



Trong ánh mắt Thiết Khắc lộ vẻ lạnh lùng nhìn lướt qua Đoạn Phong Bất Nhị. Một chút kiêu ngạo thoáng lóe lên trong mắt hắn.



Ực… ực…



Thân thể Phần Đồ Cuồng Ca mềm nhũn nằm xuống, da mặt vốn vàng như nến biến thành màu xanh. Thuốc này quả thực đặc biệt khó uống.



Trong ánh mắt Thiết Khắc vẫn lạnh lùng, đối mặt với Càn Kình bưng thuốc tới, hắn không hề có bất kỳ sự kháng cự nào. Hai lông mày trước sau vẫn bình thản thả lỏng.



Thuốc chậm rãi chảy vào trong miệng Thiết Khắc. Đoạn Phong Bất Nhị nhìn khóe mắt Thiết Khắc liên tục co quắp, chịu đựng sự đau đớn, miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên khen:



- Mạnh mẽ! Khó uống như vậy, ngươi vẫn uống được, ta bội phục ngươi.



Càn Kình liên tục gật đầu. Vẫn là Thiết Khắc hiểu chuyện! Biết mình bị thương nặng nhất. Càn Kình còn dự định cho hắn uống nhiều một chút...
Càn Kình tìm một gian phòng không ai ở, đóng cửa sắt nặng nề lại, cẩn thận khóa cửa phòng, nằm trên giường có trải rơm, mở đấu giới kiểm tra vật phẩm trong đó.



Từng rương hoàng kim chói mắt. Kim loại nhận được do Ma tộc và thương nhân vì tham lam giết nhau, bất ngờ nhận, Còn có mật rắn kim sắc, cùng với chứng nhận thân phận của Ám Bộ nhị tinh.



- Thật không nghĩ tới, mới hai năm thôi.



Càn Kình tạc lưỡi lấy ra mũ pháp sư, khởi nguồn của mọi chuyện, cảm thán nói:



- Hai năm trước, ta còn đang phấn đấu vì tiền đồng, bây giờ ta ít nhất cũng có tài sản mười vạn kim tệ.



- Trong khoảng thời gian này, bận rộn không có thời gian tiến vào thế giới vô tận.



Càn Kình đóng đấu giới, đi lên giường nằm xuống. Chiếc mũ pháp sư lại được đặt ở trên mặt ngủ. Hắn trở lại thôn nhỏ quen thuộc.



Rời khỏi đã mấy ngày, ở đây vẫn đặc biệt yên tĩnh, không có bất kỳ thay đổi nào.



Đẩy cánh cửa cửa hàng rèn của đại thúc Bố Lai Khắc, Càn Kình thấy đại thúc Bố Lai Khắc không giống như mọi ngày trốn ở trong góc hút thuốc. Lần này hắn ngồi ở trong sân, bên cạnh bàn gỗ hút tẩu thuốc.



Bố Lai Khắc quét mắt nhìn Càn Kình, dung tẩu thuốc trong tay chỉ về phía lò rèn cách đó không xa, tiếp tục nhàn nhã hút thuốc.



Rèn sắt!



Càn Kình cầm cái búa lớn lên, kéo ống bễ khiến lửa cháy lớn lên, chờ phôi sắt được nung nóng. Tiếp đó hắn lại luyện búa thứ hai trong mười tám búa thăng phong. Búa và phôi sắt va chạm vào nhau, phóng ra những tia lửa rực rỡ giống ma pháp pháo hoa.



Càn Kình đánh một hơi gần ba giờ, lúc này mới hạ cây búa trong tay xuống. Bàn tay thô ráp của đại thúc Bố Lai Khắc đưa qua nắm lấy. Trong chớp mắt, cây búa rèn sắt không có cơ hội trốn được, đã bị cướp qua.



- Cái này...



Càn Kình không hiểu nổi, nhìn về phía cây búa trong tay đại thúc Bố Lai Khắc.



- Đi một chuyến tới núi phía tây đi.



Đại thúc Bố Lai Khắc ném ra cho hắn một tấm bản đồ:



- Đi giết chết con Viêm Ma trăm năm kia, lấy ma hạch của nó cầm về đây cho ta.