Sất Trá Phong Vân
Chương 313 : Gia tộc thượng vị (thượng)
Ngày đăng: 23:04 20/04/20
Không chỉ là vận tốc quay...
Lôi Địch lắc đầu, nói:
- Càn Kình, ngươi so một chưởng với ta, đừng sử dụng đấu kỹ gì, chỉ hết sức thúc đẩy đấu khí của ngươi chưởng ta một cái.
Càn Kình hít một hơi, một chưởng đánh hướng Lôi Địch. Phục Ma nhất chiến dốc sức đánh một kích cho dù không sử dụng bất cứ đấu kỹ nào, chỉ một chưởng vẫn có tiếng gió kêu vù vù.
Hai bàn tay dán chặt nhau, không khí giữa hai tay bị áp bạo phát ra tiếng nổ. Càn Kình cảm giác như một chưởng vỗ vào khối sắt dày, chân thụt lùi một bước. Càn Kình nhìn bả vai Lôi Địch run run.
Vai Lôi Địch hơi run? Hồng Lưu Thập Chiến cùng trợn to mắt, ngơ ngác nhìn vai Lôi Địch mới rung động. Đấu hồn là đấu khí trải qua vô số lần rèn luyện chiết xấu ra độ rắn cao vậy mà va chạm đấu khí với Càn Kình xuất hiện một chút run rẩy. Và Càn Kình chỉ bị đẩy lùi một bước, hoặc nói chính xác hơn là nửa bước.
- Quả nhiên vận tốc quay đấu khí của ngươi đúng là có giá trị một vạn, nếu không phải sớm biết ngươi có vận tốc quay đấu khí một vạn thì ta là người thụt lùi.
Lôi Địch nhẹ gật đầu nhìn lòng bàn tay mới đối chưởng, nói:
- Ngươi không chỉ là tốc độ quay đấu khí quá nhanh mà phẩm chất đấu khí hơn xa của Tôn Sát Tạp La Tư.
- Sao có thể như vậy?
Tôn Sát Tạp La Tư bước lên trước một bước, nói:
- Ta là Phục Ma nhị chiến.
- Đúng vậy. Ngươi là Phục Ma nhị chiến.
Ngón tay Lôi Địch đè màng tang, vẻ mặt buồn rầu khó hiểu.
- Về lý luận thì mỗi lần đấu khí tăng đẳng cấp sẽ lại rèn luyện một lần khiến đắc phẩm chất càng thêm ưu tú. Cố tình phẩm chất đấu khí của Càn Kình cao hơn ngươi rất nhiều lần, tựa như thiết tinh bách luyện ra, còn ngươi chỉ là một khối tinh thiết.
- Bí pháp tu luyện đấu khí!
Thuật bắn tuyệt diễm, năng lực Rèn tạo Đại Sư, còn có thực lực siêu tuyệt chưa đến mười chín tuổi đã là Phục Ma nhất chiến, bí pháp đấu khí một trăm lẻ tám đấu khiếu, vận tốc quay đấu khí một vạn chuyển. Bất cứ mặt nào đều làm người ta thấy khó tin thế nhưng một mình Càn Kình chiếm hết.
Lôi Địch chào hỏi Phong tướng quân, sau đó nhảy lên ngựa mang theo mọi người rời khỏi thổ bảo yếu tắc chạy hướng Áo Khắc Lan thành.
Lần này về thành không đi bằng chân như lúc từ học viện đến thổ bảo yếu tắc. Một đội quân chiến mã được Phong tướng quân điều ra giục ngựa lao hướng Áo Khắc Lan.
Cưỡi ngựa lao nhanh thời gian dài, Càn Kình phát hiện làm kỵ binh là một chuyện khổ sai. Xóc nảy làm dẹp cả mông. Hèn chi Càn Kình dùng nhiều tiền huấn luyện mấy con ma thú giỏi chạy nhanh nhưng ngồi không thấy xóc.
Nhìn Áo Khắc Lan thành từ bên ngoài vẫn giống như ngày thường, bình tĩnh qua mỗi một ngày nghênh đón và đưa tiễn thương đội từ các ngươi.
Tôn Sát Tạp La Tư giục ngựa đến bên cạnh Lôi Địch, nhỏ giọng nói:
- Lôi Địch đại nhân, chúng ta không vào thành mà quay về chiến bảo trước.
- Được.
Lôi Địch trầm ngâm nói:
- Quay về, giúp Càn Kình và Thiết Khắc làm xong thư mời, chờ bọn họ ký tên là được.
- Càn Kình không thành vấn đề.
Vẻ mặt Tôn Sát Tạp La Tư khó xử ngoái đầu nhìn Thiết Khắc, nói:
- Hắn thì không có thân phận bằng chứng gì...
Lôi Địch trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi không biết khiến hội trưởng chiến bảo các ngươi làm bằng chứng giả giúp hắn sao?