Sất Trá Phong Vân

Chương 317 : Một đám người thủ hộ không đồng ý? Đánh! Đánh tới khi các ngươi phục mới thôi (hạ)!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


La Thanh Thanh kinh ngạc hé mở môi anh đào, chớp chớp mắt muốn chứng minh có phải nàng đang nằm mơ? Chiến Sĩ huyết mạch cường đại cao quý trước giờ chỉ nhận người khác làm hỗ trợ thế mà hội nay chịu làm người thủ hộ? Và còn là người thủ hộ cho một thương gia.



Râu dê trên cằm Khải Cách Lạp Lý run run, ngơ ngác nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Không lẽ tiểu tử này bị điên? Chiến Sĩ huyết mạch cao quý chẳng lẽ sẽ làm người thủ hộ cho thương gia có chút đỉnh tiền? Không phải thật đâu?



- Có chiêu nhưng...



Càn Kình vỗ ngực nói:



- Ta đã là đệ nhất người thủ hộ của La gia, nếu ngươi muốn làm người thủ hộ của La gia thì chỉ có thể làm đệ nhị người thủ hộ...



Đệ nhị? Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp bật cười. Tuy đệ nhất người thủ hộ và đệ nhị người thủ hộ chỉ cách biệt một thứ bậc nhưng trong gia tộc nào thì đều chênh lệch lớn. Sao Chiến Sĩ huyết mạch chịu cúi đầu trước Chiến Sĩ bình thường, cam lòng làm đệ nhị người thủ hộ của một thương gia?



- Ta làm!



- Ta làm!



- Ta làm!



Ba thanh âm vang dội rõ ràng cùng vang trong sân La gia khiến mọi người đưa mắt nhìn Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc và Đoạn Phong Bất Nhị.



- Ta nói này, hai ngươi không thể như vậy.



Giọng điệu của Đoạn Phong Bất Nhị đầy oán trách:



- Là ta hỏi chuyện người thủ hộ trước.



Thiết Khắc không thèm nhướng mí mắt nói:



- Ta kêu trước.




Khải Cách Lạp Lý nhìn đệ nhất người thủ hộ của gia tộc Pháp Bỉ Nặc cầm gậy dài ngang nhiên bước ra, thân hình vạm vỡ sóng vai với Lý Tranh như hai ngọn núi không thể trèo lên, chớp mắt đè khí thế Đoạn Phong Bất Nhị.



- Chiến Sĩ huyết mạch trẻ tuổi, cho dù ngươi có là Hàng Ma bát chiến cũng không thể cùng đánh thắng hai chúng ta đi?



Lý Tranh ngoái đầu nhìn mấy người thủ hộ của gia tộc sau lưng.



- Huống chi ngươi chỉ là Hàng Ma thất chiến, chúng ta thì có nhiều người như vậy.



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Sáu Chiến Sĩ trong đại sảnh cùng xông ra đứng bên cannhj Pháp Bỉ Nặc, rút kiếm ra khỏi vỏ, đe dọa trắng trợn.



Càn Kình lười biếng nhướng mày, om La Thanh Thanh vào ngực.



- Như thế nào? Cướp trắng trợn?



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp cảm giác ánh mắt như đao của Càn Kình, liên tục lùi ra sau lưng Lý Tranh mới cảm thấy an toàn.



Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp nhìn hướng Cổ Nguyệt Gia Anh, nói:



- Bây giờ Càn Kình đã trở lại, phụ thân của người cũng đứng ngoài cửa, vì vậy ta cần giải quyết chuyện riêng trong gia tộc. Xin người nhớ pháp luật hoàng triều, người không có tư cách nhúng tay, nếu không thì bẩm lên hoàng đế bệ hạ người không thắng kiện được!



- Xem ra muốn cướp trắng trợn rồi.



Càn Kình bảo vệ La Thanh Thanh lùi ra ngoài sân, nói:



- Đại thúc, ta biết người thủ hộ thành thị không thể nhúng tay việc gia tộc nhưng xin người bảo vệ an toàn một thành viên Áo Khắc Lan thành thị chắc thuộc trách nhiệm của người?