Sất Trá Phong Vân

Chương 381 : Quỳ (hạ)!

Ngày đăng: 23:05 20/04/20


- Sao... sao ngươi trở lại?



Càn Lực ngơ ngác nhìn Càn Kình, trong kinh ngạc ẩn giấu vui sướng và hơi lo lắng nói:



- Không... không phải ngươi đã rời khỏi Càn gia sao?



- Đúng vậy. Ta đã rời khỏi Càn gia.



Càn Kình giơ tay ý bảo Đoạn Phong Bất Nhị chừa chỗ cho Càn Lực ngồi xuống tâm sự.



- Lần này ta trở về đón phụ thân của ta rời khỏi Càn gia. Phải rồi, Càn Min hgia gia có khỏe không? Ta trở về muốn cảm ơn Càn Minh gia gia, nếu không có gia gia giúp ta có được chức quảnl ý viên đồ thư quán bên ngoài thì có lẽ ta không có hôm nay.



- Gia iga...



Vẻ kinh ngạc, vui sướng, lo lắng trong mắt Càn Lực không còn, thay thế là vô tận đau thương, hai tay phe phẩy với Đoạn Phong Bất Nhị. Tiểu nhị không thể ngồi nói chuyện với khách nhân, đây là quy tắc của quán mị, nếu Càn Lực ngồi xuống sẽ bị phạt.



- Gia gia đã chết.



Chết? Càn Kình ngây ngẩn. Tuy sức lực của Càn Minh gia gia gần như bị Càn gia vắt sạch nhưng không nên chết sớm như vậy.



- Thế thì... Càn Minh gia gia chôn ở đâu?



Càn Kình thấy Càn Lực không dám ngồi xuống thì khẽ thở dài:



- Ta muốn đi bái tế Càn Minh gia gia.



Càn Lực lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hoảng loạn nói:



- Không cần, không cần bái tế...



Không cần bái tế?



Càn Kình từ từ nhíu mày hỏi:



- Tại sao không cần bái tế? Càn Minh gia gia ở khu mọngoài nào?



Càn Lực liên tục lắc đầu, từ từ gục mặt xuống không dám nhìn hướng nào, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.



Càn Lực nhỏ giọng nói:



- Gia gia... gia gia không có mộ... gia gia không nhập thổ.



Không nhập thổ? Không có mộ? Khóe mắt Càn Kình co giật. Theo công tích Càn Minh gia gia làm cho Càn gia nên đổi lấy một mộ ngoài gần vị trí mộ tổ tiên mới đúng, tại sao không có mộ, không nhập thổ?
Cửa phòng bị người bạo lực đẩy ra, nam nhân trung niên lùn tịt, gầy gò bước vào trong.



Càn Kình thấy người này khá quen mắt nhưng tạm thời không nhớ ra là ai, chỉ biết rằng gã cũng là người Càn gia.



- Khách nhân, thực xin lỗi, xin lỗi...



Nam nhân trung niên liên tục cúi đầu, khom lưng, cười xin lỗi nói:



- Đây là tiểu nhị mới tới của chúng ta, hắn chưa hiểu quy tắc.



Nam nhân trung niên đi tới bên cạnh Càn Lực, một tay ấn gáy gã khom xuống:



- Sao không xin lỗi khách nhân đi?



Càn Kình ngơ ngác nhìn hốc mắt Càn Lực ứa lệ, khom lưng xin lỗi. Đây vẫn là con sên theo sau lưng ta sao? Cách làm của Càn Lực có sai sao? Không lẽ... Ta thật sự ích kỷ, là ta sai?



Đoạn Phong Bất Nhị vỗ vai nam nhân trung niên, nói:



- Ngươi đi ra ngoài trước đi, tiểu nhị mới đến này không làm sai cái gì, ngươi đừng phạt hắn.



Nam nhân trung niên cầm phụ thân nặng trịch, mắt chớp lóe khó hiểu. Những thanh niên này làm gì vậy? Một thanh niên trong số đó sao trông quen quen.



- Ta... Ta...



Càn Lực đứng thẳng dậy nhìn Càn Kình:



- Ta sợ ta rời khỏi phụ thân thì phụ thân của ta sẽ giống như người dắt ngựa...



Thành bá bá? Phụ thân?



Da đầu Càn Kình mát lạnh, luồng điện chạy khắp người, không kiềm được nổi da gà, mắt trợn to.



Càn Kình vội hỏi:



- Phụ thân của ta làm sao?



- Thành bá bá... Thành bá bá...



Càn Lực run run, mạnh chùi nước mũi, nói:



- Sau khi ngươi đi thì phụ thân ngươi bị liên lụy, tuy không phải phụ thân ngươi phá hỏng gia quy nhưng ngươi đi rồi phụ thân ngươi bị hàng đến người dắt ngựa.