Sất Trá Phong Vân

Chương 55 : Đấu Binh (2)

Ngày đăng: 21:41 20/04/20


Trên cái sân nho nhỏ chợt hiện ra một tia chớp! Bụi trên mặt đất đều bị đao phong này chém dạt sang hai bên!



Càn Kính hài lòng nhìn Trảm Mã Đao trong tay. Phân lượng vừa đủ, phương diện công kích khá lớn. Hắn cầm trong tay rất có cảm giác của đại tướng trên chiến trường, khí thế trên người dường như đều bị Trảm Mã Đao này tăng cường không ít.



- Kế Đô?



Càn Kính nhìn hai chữ trên chuôi đao thoáng sững sờ:



- Cây đao này là Kế Đô?



Hai mắt Bố Lai Khắc vẫn không để ý, trong nháy mắt hiện ra vẻ bất ngờ, trong miệng thấp giọng thì thào:



- Không ngờ, không ngờ lại chọn cây đao này. Nên nói là hắn vận khí tốt hay là vận khí xấu? Hay hắn thật sự tinh mắt? Không ngờ... lại Kế Đô.



- Đao tốt! Kế Đô, cái tên này cũng đủ uy phong!



Càn Kính cầm đao vung về phía sau, càng thêm vài phần hào khí chinh chiến sa trường, một mình một đao đối mặt với thiên quân vạn mã!



- Đúng là đao tốt. Đáng tiếc bây giờ ngươi vẫn không có cách nào biết được hết cái tốt của nó.



Bố Lai Khắc phất tay một cái:



- Đi tìm chút khoáng thạch về đây.



- A.



Càn Kính mừng rỡ vuốt ve thân đao, cảm giác đấu lực của mình truyền vào trong thanh đao Kế Đô này, hoàn toàn không có chút trở ngại nào:



- Chẳng lẽ là một thanh Đấu Binh?



Thân thể Bố Lai Khắc đã co lại, dựa vào tường ngủ.



Càn Kính biết Bố Lai Khắc không muốn trả lời, hài lòng cầm theo thanh đao đi về phía con đường ra khỏi thôn. Trong đầu hắn liên tục suy tính lần này nếu lại gặp sói hoang, nhất định phải một đao giết chết nó!



Cửa thôn rất yên tĩnh. Càn Kính hít sâu vài hơi, nhanh chóng vận chuyển đấu lực lục cấp trong người, bước một bước ra khỏi cổng thôn.




- Bạn học, nếu đã hy sinh cho ta nhiều như vậy, có thể lại hi sinh cho ta một chút nữa hay không?



- Bạn học...



Càn Kính nhìn ánh mắt thương nhân gian giảo của La Lâm thử hỏi:



- Ngươi không phải là muốn...



- Đúng là chỉ có ngươi hiểu ta, bạn học!



- La Lâm dùng hai ngón trỏ xấu hổ chạm vào nhau nói:



- Để ta có thể trở thành là bạn trai của Chu Lễ Tư, không bằng ngươi lại hi sinh một lần, để ta đánh thành đầu heo?



- Cút!



Càn Kính nhẹ nhàng đá một cước vào mông La Lâm cười mắng:



- Đúng là một kẻ đáng khinh. Không ngờ ngươi muốn đánh bằng hữu tốt của ngươi thành đầu heo. Ta thật thương tâm.



- Đều là người một nhà cả.



La Lâm xoa cái mông căn bản không có bị đá, cười ha hả nói:



- Ngươi là em rể của ta. Ta là Đại cữu của con ngươi. Chúng ta là ai với ai...



- Bạn học, sáng sớm, mong đừng nói chuyện đáng sợ.



Càn Kính khoác vai La Lâm dừng bước lại, nhìn mấy hệ chiến sĩ học viên đang chặn giữa đường:



- Thế nào? Có việc gì?



La Lâm thấy mấy người cản đường sắc mặt nhất thời khó coi. Đó chính là người đứng thứ năm của hệ chiến sĩ năm nhất Tống Vô Tế, đứng thứ tư Bạch An Thành, đứng thứ hai Tháp Ngõa Lôi Tư! Tất cả đều tới!