Sất Trá Phong Vân

Chương 553 : Chàng trai, nên biết điều độ thân thể

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Dù sao mọi người dựa vào thương lộ để sinh tồn, buộc các thương nhất không buôn bán được thì đám mã tặc sẽ chết đói.



- Đoàn mã tặc gác đường chẳng phải đã sắp xếp xong rồi sao?



Cổ Nguyệt Gia Anh chậm rãi ngòi xuống ghế thuộc về nữ chủ nhân, ưu nhã nhìn Dong Binh.



Cổ Nguyệt Gia Anh hỏi:



- Có biết là ai làm không?



- Không biết.



Dong Binh liên tục lắc đầu, nói:



- Bây giờ tái ngoại rất loạn, loạn hơn cả mấy ngày trước.



Loạn hơn?



Càn Kình khó hiểu nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh. Mấy ngày trước ma tộc vì truy nã nhóm Càn Kình nên khiến tái ngoại gà bay chó sủa. Tuy bình thường tái ngoại cũng loạn nhưng có trật tự, tại sao hôm nay lại loạn khác thường?



- Ta không biết cụ thể như thế nào.



Dong Binh lộ vẻ mặt khổ qua nói:



- Chỉ biết lần này tái ngoại loạn hơn kỳ trước, ba đoàn Dong Binh chúng ta hộ tống thất bại, chúng ta sẽ bồi thường kim tệ, phần thiếu thì chúng ta sẽ làm việc cho các ngươi để thanh toán.



Cổ Nguyệt Gia Anh phất tay nói:



- Ngươi nghỉ ngơi một thời gian trong nghiệp đoàn đi, vấn đề bồi thường đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ bàn sau.



Dong Binh lui xuống.



La Thanh Thanh nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, lạnh nhạt hỏi:



- Có nói dối không?



- Không.



Cổ Nguyệt Gia Anh lắc đầu, nói:




- Ta biết ngươi vừa trở về buổi tối sẽ có tiết mục khác, không thể uống nhiều, không thể uống nhiều.



Càn Kình nhìn nụ cười mập mờ của Mộc Quy Vô Tâm, muốn giải thích nhưng phát hiện dù có nói thì người ta cũng không tin, sẽ càng nghĩ lệch.



- Ngươi không cần làm biểu tình bất đắc dĩ đó, ta hiểu, thật sự hiểu ngươi.



Bàn tay to của Mộc Quy Vô Tâm liên tục vỗ vai Càn Kình, nói:



- Thanh niên thân thể tốt nhưng buổi tối cần kiềm chế một chút.



Càn Kình lười giải thích, lúc này nói gì thì Mộc Quy Vô Tâm sẽ cười gian bảo ta tin, ta tin tưởng, ta thật sự tin.



Nhưng Mộc Quy Vô Tâm tin hay không thì ai cũng hiểu.



La Thanh Thanh cầm ly rượu nhỏ liếm một ít. Cổ Nguyệt Gia Anh không có vẻ gì khó chịu, bình tĩnh ăn, uống rượu. Không ai thấy vẻ mặt Bích Lạc dưới mũ. Chỉ có Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là cụng ly vui vẻ với Mộc Quy Vô Tâm.



- Càn Kình, ngươi mang nàng này về rất khá, tên là gì? A à à, là Nguyên Huân Vũ! Nguyên Huân Vũ, tên hay! Nào nào nào, chúng ta uống tiếp...



Bữa cơm chiều ăn đến mặt trăng lên cao. Mộc Quy Vô Tâm hét to ta không có say, ta không có say, bị bốn Chiến Sĩ nâng ra kjhỏi phòng.



Đại thẩm dọn dẹp cơm thừa trên bàn. La Thanh Thanh đứng dậy, xấu hổ liếc Càn Kình, chạy nhanh trở về phòng ngủ của mình, khép hờ cửa.



Cổ Nguyệt Gia Anh sửa sang lại y phục, đi ngang qua Càn Kình, nhỏ giọng nói:



- Ta đi tắm rửa, đêm nay không đóng cửa phòng.



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bởi vì uống nhiều rượu nên mặt đỏ bừng, nàng đứng dậy lắc lư đi thẳng vào... Gian phòng đại thẩm thu dọn cho Càn Kình.



Rầm!



Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm xuống giường phát ra tiếng va chạm rất lớn. Càn Kình nghe thanh âm, có thể tưởng tượng dáng người nhấp nhô của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bây giờ quyến rũ cỡ nào.



Càn Kình nhìn phòng La Thanh Thanh, lại nhìn phòng mình, ngó phòng Cổ Nguyệt Gia Anh cũng khép hờ cửa, mơ hồ nghe tiếng nước.



- Cái này...



Càn Kình thở dài bước ra cửa phòng, đóng cửa lại ngồi ngoài cửa nhắm mắt minh tưởng. Thói quen minh tưởng dưỡng thành nhiều năm không thể thay đổi, dù Càn Kình biết suốt đời không có cơ hội đấu ma song tu nhưng vẫn kiên trì.