Sất Trá Phong Vân
Chương 605 : Toàn thành đề phòng (3)
Ngày đăng: 23:06 20/04/20
Bích Lạc rụt rè đi ra khỏi xe ngựa, bản năng núp sau lưng Càn Kình. Mũi tên lạnh lẽo và đao phong phối hợp với như sói như hổ đá cửa rất có sức uy hiếp.
Ước Hàn vừa lòng nhìn phản ứng của Bích Lạc. Có lẽ thực lực đám Chiến Sĩ này không quá mạnh nhưng sau lưng quân thủ thành là Chân Sách hoàng triều, dù có là Hồng Lưu Chiến Bảo, người Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cũng phải tuân theo luật pháp Chân Sách hoàng triều.
Trong thành nhỏ vắng vẻ có lẽ Chiến Sĩ cường đại có được đặc quyền trong nhiều điều luật pháp nhưng đây là thành phố lớn Vĩnh Lưu thành! Ước Hàn cười nhạt, dù có là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo như Mộc Quy Vô Tâm cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc.
- Ngươi, bây giờ ta nghi ngờ ngươi là thám tử Ma tộc, nâng mũ lên để bản tướng nhìn bộ dạng của ngươi!
Ước Hàn hếch cằm, thái độ từ trên cao nhìn xuống Bích Lạc.
Ước Hàn nói:
- Làm ngay!
Bích Lạc lại rúc vào sau lưng Càn Kình, rụt rè đáp:
- Ta... Ta là đệ tử năm nhất ma pháp hệ của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, Bích Lạc. Đây... Đây là thẻ đệ tử của ta...
Ước Hàn nhìn bàn tay trắng mịn vươn ra từ trường bào ma pháp, mắt sáng lên, khóe môi nhếch cao. Không lẽ đây là nữ nhân nghe đồn lọt vào mắt xanh tiểu thiếu gia của thành chủ đại nhân? Được rồi, hôm nay mượn cơ hội dạy dỗ Chiến Sĩ trẻ tuổi tên Càn Kình, cho hắn biết tại Vĩnh Lưu thành này ai mới là trời thật sự!
- Thẻ đệ tử?
Ước Hàn bỗng giơ tay hất thẻ đệ tử trong tay Bích Lạc, quát:
- Làm sao ta biết đây không phải là giả? Nâng mũ...
Bộp!
Đau, đau thấu óc, đau nhức hơn xa đao chém, rìu chém. Khuôn mặt đầy chiến ý của Ước Hàn vặn vẹo vì đau đớn, như một nghệ thuật đại sư bỗng nổi linh cảm vẽ bức tranh trừu tượng.
Trong khoảnh khắc Ước Hàn nghi ngờ cánh tay của gã không phải bị người bóp gãy mà là bị vũ khí cùn nh thiết chùy đập nát.
Đây là...?
Da đầu mọi người tê dại, khó tin nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Chiến Sĩ đội trưởng Ước Hàn cường đại vậy mà bị người bóp gãy cánh tay! Quan trọng nhất là thanh niên này đánh Chiến Sĩ thủ thành ngay bên đường? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Chiến Sĩ xung quanh có giết hắn ngay tại chỗ cũng sẽ không bị xử phạt.
Đám binh sĩ nghe tiếng xương gãy quen thuộc, không thể tin vào mắt mình. Sao có thể? Sao có thể??? Ước Hàn đội trưởng thua Chiến Sĩ trẻ tuổi? Chiến Sĩ trẻ tuổi bị điên sao? Hắn dám ra tay? Hắn... Muốn chết!
Ước Hàn tru lên:
- A!!!!
Trán Ước Hàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn hai Cung Nỗ Thủ đứng gần đó, rống to:
- Các ngươi còn nhìn cái gì? Giết hắn! Giết hắn cho ta! Ta chịu toàn bộ trách nhiệm!
Hai Cung Nỗ Thủ lập tức tỉnh táo khỏi cơn giật mình, mọi người đều là Chiến Sĩ từng đi chiến trường nhân ma, sớm nhìn quen chết chóc và tàn phế. Mắt hai Cung Nỗ Thủ nheo lại nhắm nỗ tiễn hướng Càn Kình.
Giết ta?
Con ngươi Càn Kình co rút, ý thức đấu tâm chuyển động, cảm nhận mỗi một chút khí lưu trong không gian cách thân thể năm thước. Giống như người Càn Kình mọc đầy mắt, bất cứ gió thổi cỏ lay trong bán kính năm thước đều không tránh khỏi mắt hắn, bao gồm ngón tay đặt trên cần gạc cung nỗ của hai Cung Nỗ Thủ.
Không cần ngón tay hoạt động, chỉ cần cơ tay hơi thay đổi thì không khí sẽ truyền đến ngay, đó chính là năng lực cảm giác của ý thức đấu tâm.