Sất Trá Phong Vân

Chương 606 : Toàn thành đề phòng (4)

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Tim hai Cung Nỗ Thủ bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ, dường như ngón tay, thậm chí là cả người bọn họ đều bao phủ trong không khí đặc biệt. Thân thể Cung Nỗ Thủ hơi nhúc nhích một chút thì có lẽ đối thủ biết ngay.



Cảm giác quái dị! Hai Cung Nỗ Thủ không nhúc nhích nhìn Càn Kình chằm chằm, cảm giác quái dị đè ép làm bọn họ không dám bắn tên.



- Các ngươi...



Ước Hàn đau đớn người run bần bật, rống to:



- Còn chờ cái gì? Mau, bắn chết hắn, bắn chết hắn!



Hai Chiến Sĩ liếc nhau, cắn răng bơm hơi, nhẹ nâng nỗ cơ nhắm chính xác vào Càn Kình.



Băng băng!



Hai tiếng dây cung trầm đục chấn lòng người, hai mũi tên ở trên chiến trường có thể dễ dàng xuyên thủng giáp da, giáp sắt xoay quanh bay ra.



Muốn giết ta?



Khóe mắt Càn Kình nhướng lên, cổ tay nhẹ rung như tùy ý phất tay. Thân thể cỡ hai trăm cân của Ước Hàn giống bao cát con nít chơi bị nhấc hổng hai chân, người xoay ngang trên không trung đụng hướng một mũi tên.



Phập phụt!



Một mũi tên cắm vào gipá da, giáp sắt của Ước Hàn, máu dọc theo mũi tên tuôn trào ra ngoài. Mọi người giật mình nhìn Càn Kình đứng im tại chỗ, kình tiễn khác bay ra bị hắn một tay bắt lấy.



Càn Kình chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa đã vững vàng kẹp chặt mũi tên, tạo cảm giác kỳ lạ như hắn không phải kẹp mũi tên giết người nhanh hơn cả mắt nhìn mà là đồ chơi của con nít.



- Loại cơ nỗ này tối đa chỉ phát huy chưa đến bốn phần khả năng của nó.
Càn Kình có cảm giác không phải đối diện một kẻ địch mà mọi người trên con đường này đều đối địch với hắn.



Trường thương gần thân, cổ tay run run liên tục, thân thương phát ra tiếng vù vù quái dị như rồng ngâm rắn rít. Đại thương tựa như bút vẽ trong tay nghệ thuật đại sư. Thương tẩu long xà, lực phá thiên quân



Chiến mã đạp vó xuống, mắt đất khẽ run. Chỉ một người ra tay lại cho cảm giác không khí chém giết sinh tử trên chiến trường nhân ma và Chiến Sĩ huyết mạch cường đại.



Mũi thương lắc lư trên dưới trái phải hóa thành vô số đầu thương, như trăm ngàn đóa hoa cùng nở trong một đêm, làm người tra không biết thương này đâm cổ hay eo hay chân.



Đâm eo thì đứt người, đâm chân thì bị phế.



Đây là uy lực của đại thương, trên chiến trường nó là một trong các vũ khí vô địch, tồi thành bạt trại!



Nhìn một thương này, trái tim người xung quanh dâng lên cảm giác một tòa lầu canh đều bị thương đâm sập. Trước công kích này chỉ có thể tránh né rồi mới phản kích.



Nhưng một đòn công kích hung bạo, khí thế phô thiên cái địa lay động người này có tránh được không? Dù né được thì tiếp theo sẽ là trường thương truy sát không ngừng nghỉ, mãi đến khi chết mới thôi.



Lùi? Hai chân mày Càn Kình nhướng cao như hai thanh chiến đao chém xéo mi mắt, đuôi mày toát ra mũi nhọn như đao phong.



Đấu tâm đến từ vinh quang từng có của huyết mạch Thiết Tí Đường Lang sẽ không lùi lại, chiến đến khi toàn quân bị diệt quyết không rút lui!



Tiếp theo!



Cổ tay Càn Kình lật lại chộp Trảm Mã Đao bề ngoài hung bạo, bá đạo, lưỡi rộng ra khỏi đấu giới, đấu tâm càn quét khí lưu thiên địa trong bán kính năm thước, cảm giác cơ cổ và cơ chỗ trái tim liên tục nhảy, đây là cảm giác chỉ khi Cung Tiễn Thủ tỏa định mới xuất hiện. Trong phút chốc Càn Kình biết ngay một thương đâm hướng trái tim, còn cổ là do một Cung Tiễn Thủ ẩn núp nhắm vào.



Kẻ đó... Đứng trên nóc phòng ngoài năm mươi thước, núp sau ống khói! Hai người liên hợp tạo thành cục diện tất sát khó giải.