Sất Trá Phong Vân
Chương 607 : Toàn thành đề phòng (5)
Ngày đăng: 23:06 20/04/20
Càn Kình không để ý trường thương đâm tới, một tay cầm chuôi đao bỗng chặt xuống, hai chân giẫm mặt đất vọt lên khiến đao phong to của Trảm Mã Đao xẹt qua tia sáng ánh trăng khuyết treo trên trời đêm.
Huyết Chiến Thất Thức! Huyết nguyệt chi ngân! Không làm phòng thủ, hoàn toàn là cách đánh lấy mạng đổi mạng!
Vù vù vù vù vù!
Trảm Mã Đao xen lẫn đấu khí, khí lưu phát ra thanh âm quỷ khốc thần sầu xen lẫn tiếng kim qua thiết mã đao kiếm va nhau.
Một tay cầm đao, vị cùng hậu thủ, đao không ly thân, dãy núi khả phân!
Càn Kình đánh ra sau đối diện lại cho người cảm giác đơn độc đối chiến thiên quân vạn mã, một đao chém ra tuôn trào khí thế kinh người chưa từng có, tựa sóng thần gầm rống cũng sẽ bị Trảm Mã Đao vô tình chẻ đôi.
Đao thương quyết đấu, sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, nguy hiểm hơn quyền cước gấp vô số lần. Đại thương đấu binh dài mấy thước cộng với lực lượng huyết mạch Tru Ma cửu chiến công kích dù là chiến xa trên chiến trương cũng sẽ bị thương đâm vỡ chứ nói gì đến thân thể con người?
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Tướng quân nhìn kiểu đánh liều mạng thì tim đập nhanh, trường thương một thu một phóng thay đổi đường công kích tăng ba phần phòng ngự. Gã là tướng quân thủ thành, lại là Chiến Sĩ huyết mạch nên sinh mạng đáng quý hơn tiểu nhân vật bình thường.
Khóe môi Càn Kình cong lên cười lạnh. Trên chiến trường ngươi còn có rảnh nghĩ mạng của mình quý hơn? Không phải tìm chết thì là gì?
Đao thương giao kích va chạm tóe lửa, giống như các học viên ma pháp phóng ra ma pháp nhãn hoa chúc mừng nhưng bên trong hỏa hoa phát ra hung ý khiến người gần như có thể hình thành lực lượng thực chất bị thương người.
Càn Kình một đao phá thương kích của đối thủ, chiến đao thuận thế toàn lực bạo phát đè xuống. Trường thương phát ra tiếng răng rắc chói tai, chiến mã không thể chịu nổi lực lượng hung bạo công kích phát ra tiếng hí thê thảm, chân trước quỳ xuống đất dấy lên bụi trần. Máu trào ra từ miệng ngựa hỗn hợp nước bọt trắng nhễu đầy đất.
- Kỳ Lăng tướng quân, chính là hắn! Chính hắn giết Ước Hàn đội trưởng...
- Đúng vậy. Kỳ Lăng tướng quân phải vì Ước Hàn đội trưởng thanh niên
- Chàng trai, hãy nói tên của ngươi ra. Ngươi có biết giết Chiến Sĩ thủ thành là bị tội gì không?
Kỳ Lăng tướng quân đứng thẳng, thân hình vạm vỡ y như quái thú người tuyết trong núi tuyết trong truyền thuyết, vạm vỡ, cao lớn, toàn thân đầy khí lạnh.
- Chiến Sĩ của Hồng Lưu Chiến Bảo, Càn Kình, trước mặt học trong Chiến Tranh Chinh Phạt học viện.
Càn Kình cắm trường thương vào mặt đất bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Ta không muốn giết người, cũng không có giết hắn. Mới rồi Ước Hàn muốn kiểm tra ta, ta không biết xảy ra chuyện gì, tuân theo quy tắc mặc hắn kiểm tra. Khi đồng bạn của ta nói ra thân phận và lấy thẻ chứng minh thì đội trưởng này muốn đùa giỡn đồng bạn của ta. Ta ngăn cản hắn, hắn rút đao ra muốn chặt tay ta. Khi ta định thả hắn thì hắn ra lệnh cho hai Cung Nỗ Thủ bắn chết ta, ta đành ném hắn ra ngoài ngăn cản.
- Ai? Ma tộc ở đâu!?
Tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm từ đầu đường vang lên:
- Tránh ra, hãy xem ta chém chết thám tử Ma tộc đây!
Kỳ Lăng tướng quân nghe tiếng gầm của Mộc Quy Vô Tâm thì biến sắc mặt. Hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo đến nhanh thật, bây giờ thì rắc rối rồi. Cái tên dã man kia nếu biết người tên Càn Kình này... Khoan, Càn Kình!
Cơ bắp toàn thân Kỳ Lăng tướng quân căng cứng, gã vỗ mạnh đầu. Người đứng trước mắt chính là Càn Kình? Ta nghe thành chủ đại nhân nhắc đến tên hắn, tối hôm qua còn đặc biệt dặn dò về chuyện Càn Kình, chỉ cần hắn không tạo phản thì chuyện gì có thể cho qua được cứ bỏ qua.