Sất Trá Phong Vân

Chương 608 : Điệu thấp, không thuộc về nam nhân (thượng)

Ngày đăng: 23:06 20/04/20


Hiểu rồi!



Kỳ Lăng tướng quân nhìn xác Ước Hàn nằm dưới đất, trong mắt có ý cười trào phúng. Nghe nói ngày hôm qua Càn Kình không nể mặt nhị phu nhân của thành chủ, còn đánh người ta, xem ra tên hỗ trợ của nhị phu nhân muốn lợi dụng thân phận ăn hiếp Càn Kình.



- Ngu xuẩn!



Kỳ Lăng tướng quân phun nướ bọt vào mặt Ước Hàn. Ngươi đắc tội ai không được lại đi chọc Càn Kình? Dưới tình huống Càn Kình đứng ngay thẳng còn dám đối chọi với nhị phu nhân, hôm nay ngươi hoàn toàn sai quấy lại muốn dùng thân phận đè đầu hắn?



- Ta là Kỳ Lăng, tướng quân thủ thành thứ ba của bản thành, nghe ngươi nói thì chắc chuyện mới rồi không nói dối.



Kỳ Lăng tướng quân nhìn bình dân đứng xem, nói:



- Ở trước mặt nhiều người thế này chắc ngươi không làm chuyện ngu ngốc nói dối, vậy xem ra Ước Hàn chết không phải là trách nhiệm của ngươi.



Máy chục binh sĩ ngơ ngác nhìn Kỳ Lăng tướng quân, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Kỳ Lăng tướng quân Chiến Sĩ huyết mạch bình thường tính tình nóng nảy trại sao hôm nay đối xử tốt với Càn Kình như vậy?



Kỳ Lăng tướng quân lạnh lùng liếc đám binh sĩ đứng bên cạnh, lòng thầm mắng đám ngu đần các ngươi! Tên ngu Ước Hàn vì lấy ích lợi từ chỗ nhị phu nhân, các ngươi hùa theo làm gì?



- Nhưng dù gì giết người giữa đường lại còn là đội trưởng trong Chiến Sĩ thủ thành.



Kỳ Lăng tướng quân hít sâu, nói:



- Mời Càn Kình có thời gian đi quân doanh thủ thành của chúng ta làm bản ghi chép kỹ, để chúng ta áo cáo lên trên. Chết một người không phải việc nhỏ, chết một quan quân càng không nhỏ, hy vọng ngươi hiểu cho.



Càn Kình ngạc nhiên nhìn Kỳ Lăng tướng quân. Tướng quân này mới rồi còn hung hăng muốn giết người tại sao chớp mắt đã đổi thái độ, khách sáo như vậy? Dường như sau khi Càn Kình báo tên thì Kỳ Lăng tướng quân biến khách sáo.



Càn Kình gật đầu, nói:



- Đương nhiên, Kỳ tương quân yên tâm, hôm nay tan học xong ta sẽ đi quân doanh của người giải thích chuyện này.




Mộc Quy Vô Tâm quay đầu lại nhìn đám Chiến Sĩ thủ thành vẻ mặt ngây ngốc, gào thét:



- Nghĩ xong cách bồi thường cho lão tử thì đi Hồng Lưu Chiến Bảo gặp ta!



- Đại thúc... Đao của ta... Đao của ta...



Càn Kình chỉ ống khói một ngôi nhà bị sập, nói:



- Đao của ta...



- Đao?



Mộc Quy Vô Tâm cầm còi treo trước ngực thổi lên. Càn Kình yên lòng, ngôn ngữ còi là loại ám ngữ toàn diện, mới rồi Mộc Quy Vô Tâm thổi còi đủ để Chiến Sĩ trong Hồng Lưu Chiến Bảo đi lấy Trảm Mã Đao về.



Bây giờ trong Vĩnh Lưu thành tạm thời không có ai đối đầu ngay mặt với Mộc Quy Vô Tâm chỉ vì một thanh đao, đương niên nếu có người biết giá trị của Trảm Mã Đao thì... Lại là chuyện khác.



- Tiểu tử, mới rồi thấy biểu hiện của ta như thế nào?



Mộc Quy Vô Tâm nhìn biểu tình nghi hoặc của Càn Kình, cười nói:



- Thì là khúc biểu diễn ta tức giận đấy! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra? Người nằm dưới đất là bị ngươi giết đúng không? Ta nhìn liền biết ngay là người làm. Chuyện đội trưởng Chiến Sĩ thủ thành vừa lớn vừa nhỏ, may mắn ta gầm rống rồi còn lấy cớ trùng kích nhập thánh mắng bọn họ thối mặt. Vậy thì dù thành chủ có biết ngươi giết người cũng sẽ lấy cớ thoái thác những người khác.



- Nhập thánh!



Khuôn mặt xấu xí của Mộc Quy Vô Tâm tràn ngập nụ cười đắc ý:



- Khi đó ai dám nói chuyện này với thành chủ thì thành chủ chỉ cần một câu: Có kẻ làm lỡ Mộc Quy Vô Tâm nhập thánh, ta trừng phạt Càn Kình chính là không nể mặt hắn! Nếu Mộc Quy Vô Tâm vì bị lỡ nhập thánh tìm ta thì trong các ngươi có ai lấy mạng bồi thường? Ở trong mắt Chiến Sĩ thì một trăm cái mạng cũng không sánh bằng nhập thánh.