Sất Trá Phong Vân

Chương 64 : Tẩy Phong Thần Uy Song Nguyệt

Ngày đăng: 23:02 20/04/20


- Càn Kính.



Nữ nhân vẫn ngồi ở bên cạnh Lôi Địch đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ giống như từ trong sương mù bay ra.



- Chào nàng.



Càn Kính khẽ gật đầu, trực tiếp ném ánh mắt dò hỏi cho Lôi Địch. Mình đến lâu như vậy, còn không biết phải xưng hô với nữ nhân trước mắt này thế nào. Hiện tại bị người ta gọi như vậy, hắn vẫn không biết nên đáp lễ thế nào cho tốt.



- A!



Lôi Địch liên tục vỗ gáy mấy lần:



- Đây là nữ nhi của ta, Cổ Nguyệt Gia Anh.



Cổ Nguyệt Gia Anh?



Trong ánh mắt Càn Kính càng thêm khó hiểu. Cái tên này nghe hoàn toàn không có gì liên quan đến Lôi Địch.



- Nữ nhi của ta, theo họ mẹ.



Lôi Địch rất tùy ý đưa ra lời giải thích. Từ vẻ mặt hắn có thể thấy hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn giải thích như vậy, mà đã quen thuộc, sớm đoán được người khác sẽ có hiếu kỳ.



Cổ Nguyệt Gia Anh nhẹ nhàng đứng dậy. Bước đi của nàng tương tự như lúc đầu, cho cảm giác thoải mái lười biếng, dường như chân không chạm đất, đi tới trước mặt Càn Kính.



Trong ống tay áo của y phục màu trắng thuần đột nhiên cuốn lên! Hai đạo hàn quang chói mắt bỗng nhiên hiện ra. Càn Kính theo bản năng hai tay đánh vào thành bàn ăn, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, kinh ngạc nhìn hai thanh loan đao trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh.



Dưới ánh mặt trời, hàn quang trên thân thanh loan đao lấp loáng, thoạt nhìn hai thanh loan đao được chế tạo đặc biệt hoàn mỹ, chỉ có điều...



Không sai! Hai thanh loan đao cũng giống như thanh kiếm Thiên Lô, xảy ra trạng thái chết giả.



- Có thể sửa được không?



Càn Kính nhún vai tiếp nhận hai thanh loan đao ở trong tay thưởng thức cẩn thận. Hai thanh loan đao vô cùng tinh xảo, hơn nữa đặc biệt thích hợp để che dấu. Nếu dùng để đánh lén tất nhiên là đồ tốt nhất đẳng.
Lôi Địch thật sự bắt đầu hoài nghi mình đang nằm mơ. Vởi vì hắn nghe được con gái của mình dùng giọng nói hài lòng đã mấy năm nay không được nghe thấy nói:



- Song Nguyệt, mạnh hơn so với trước đây...



Mạnh hơn!



Không chỉ là Thiên Lô mạnh hơn! Ngay cả Song Nguyệt lúc sống lại cũng mạnh hơn?



Nằm mơ. Không sai! Lôi Địch càng thêm tin chắc, đây là một giấc mơ vô cùng ngọt ngào. Hắn theo bản năng cấu vào bắp đùi. Cảm giác đau đớn lại nói cho hắn biết, đây không phải là nằm mơ, là thật.



Càn Kính nghe Cổ Nguyệt Gia Anh nói, kinh ngạc nhìn hai tay của mình. Xem ra thật sự là nhờ vào năng lực của tẩy phong thuật. Trong sách giáo khoa cũng không có nói tới công năng của Lưu Vân Thạch lúc mài vũ khí có thể khiến vũ khí trở nên mạnh hơn.



Phải giữ kín bí mật này!



Càn Kính bỗng nhiên giật mình. Nếu như loại năng lực này của mình bị bên ngoài biết được, rất có khả năng mình sẽ bị bắt lại, sau đó ép mình mỗi ngày phải tẩy phong, không thể làm gì khác.



Lôi Địch mừng như điên quan sát Càn Kính, trong lòng âm thầm quyết định, bất kể như thế nào cũng phải mời Càn Kính vào trong nghiệp đoàn chiến sĩ!



Bất luận hắn có đúng là rèn tạo sư hay không! Chỉ cần năng lực khai phong cho Đấu Binh, có thể làm cho nghiệp đoàn chiến sĩ không cần giống như trước kia, trước khi làm rất nhiều chuyện, đều phải tự hỏi co nên nhìn sắc mặt của nghiệp đoàn thợ rèn hay không.



Chiến sĩ! Bảo vệ cả một thế giới loài người, lại phải đi nhìn sắc mặt của nghiệp đoàn thợ rèn. Đây là chuyện bất luận một người nào trong nghiệp đoàn chiến sĩ đều cảm thấy căm hận.



Nếu như có thể kéo Càn Kính tiến vào nghiệp đoàn chiến sĩ, Lôi Địch tin tưởng loại tình huống này sẽ nhận được sự cải thiện thật lớn.



Đương nhiên, có một điểm quan trọng nhất. Lôi Địch nhìn Càn Kính đặc biệt thuận mắt. Lần đầu tiên lúc nhìn thấy Càn Kính ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm, hắn đã cảm thấy tiểu tử này đặc biệt thuận mắt. Đối với chuyện hắn rèn tinh sắt ngũ cấp cho Tiêu Trường Lôi Minh, đã cho thấy ý chí của một gã chiến sĩ vĩ đại. Lôi Địch hạ quyết tâm, phải chuẩn bị cho Càn Kính tiến vào nghiệp đoàn chiến sĩ, cố gắng hết sức bồi dưỡng hắn trở thành chiến sĩ vĩ đại.



Ngày hôm nay, Càn Kính thể hiện năng lực, càng khiến Lôi Địch mong muốn thực hiện được điều đó.



Nghiệp đoàn chiến sĩ, là một nghiệp đoàn tự do không ép người khác vào, cũng không ép người khác rời khỏi nghiệp đoàn. Đây là nguyên tắc chung do nghiệp đoàn chiến sĩ sáng tạo ra, bất luận kẻ nào cũng không được sửa nó.



Nếu như Càn Kính không muốn vào, Lôi Địch cũng không có cách nào áp dụng thái độ cứng rắn ép hắn được. Điều này làm hắn có chút lo lắng.