Sất Trá Phong Vân

Chương 702 : Ngạo cốt như sói (hạ)

Ngày đăng: 23:07 20/04/20


Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách đứng gần đó. Chắc Mộc Nột Thiên Sách thuộc một trong các hạt giống tương lai có cơ hội nhận hoàng quyền? Mặc kệ từ khía cạnh bạn học hay vì ngày sau cứu phụ thân ra, hôm nay Càn Kình phải cứu mạng Mộc Nột Thiên Sách.



- Như thế nào? Tiểu tử nhà ngươi muốn mượn cơ hội này nịnh bợ hoàng quyền?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh đánh giá Mộc Nột Thiên Sách, nói:



- Ta có nghe nói về tiểu tử này, cùng với tam hoàng tử gì đó được gọi là người có khả năng lên ngôi vua nhất. Nhưng từ sau hôm nay chỉ tam hoàng tử có cơ hội.



- Nịnh bợ hoàng quyền?



Càn Kình nhíu mày, trong lòng khó chịu. Nếu muốn nịnh bợ thì lúc ở Bàn gia Càn Kình sớm nịnh Xà hoàng Bàn Hoành Cơ hoặc nịnh Càn Chiến Huyền rồi.



Hoàng quyền? Tại Chân Sách hoàng triều đúng là có quyèn lực cao nhất nhưng vậy rồi sao? Càn Kình bĩu môi. Ý niệm lúc nhỏ trung thành với hoàng quyền đã biến mất sạch sau vài năm Càn Kình đi theo Bố Lai Khắc đại thúc.



- Không phải sao?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười nói:



- Ngươi là một hỗ trợ rất có trách nhiệm, chỉ đáng tiếc một điều . . .



- Ngươi nói ai nịnh bợ hoàng quyền?



Mặt Càn Kình tỏ vẻ tức giận, không thể kiềm chế giận dữ trước mặt Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh thêm nữa.



Con ngươi Bát Hoang Vô Sinh dàin hư mắt mèo lóe tia ngạc nhiên. Sự tức giận đó không phải ngụy trang, là suy nghĩ thật sự trong lòng. Tại sao tiểu tử này là hỗ trợ của hoàng tử nhưng không muốn nghe bảo hắn nịnh bợ hoàng quyền? Thú vị, đây là con chó chưa được huấn luyện, bên trong còn có tính sói?



- Giết bọn họ không có ích lợi gì với ta?



Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:



- Nhưng cũng không có chỗ xấu với ta, ít nhất . . .



- Thả nàng và hắn.
Mộc Nột Thiên Sách là hậu nhân của Phục Long Chân Sách đại đế, sao khí phách có thể thua một Chiến Sĩ bình thường!



Mộc Nột Thiên Sách bước ra một bước, nói:



- Càn Kình, bản hoàng tử chính là muốn thu ngươi làm hỗ trợ, không có giúp ngươi cái gì, ngươi không cần . . .



- Nhưng ngươi đúng là đã giúp được ta.



Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:



- Lần đoàn mã tặc Bỉ Nhĩ nếu không phải ngươi hét ta mau chạy thì đã ị ma pháp nổ chết rồi, xem như đã cứu mnạg ta. Chuyện này không có gì hay tranh giành. Giành, ngươi chết chắc còn ta thì có lẽ có cơ hội hoạt, ta có giá trị hơn ngươi.



Mộc Nột Thiên Sách tức giận hét to chửi thề:



- Có giá trị cái đầu ngươi!



Mộc Nột Thiên Sách không để ý lễ nghi hoàng gia, bất chấp phong độ mỉm cười thường ngày.



Mộc Nột Thiên Sách hét to:



- Lão tử là hoàng tử, lục hoàng tử của Chân Sách hoàng triều! Về giá trị thì một trăm nhà ngươi cũng không bằng đầu ngón tay của lão tử!



Càn Kình nhìn Mộc Nột Thiên Sách gầm rống, nở nụ cười, cười dến mắt ngấn lệ. Mấy ngày nay Càn Kình ở chung với Mộc Nột Thiên Sách luôn có cảm giác xa cách, tuy gã luôn ra vẻ quen biết, lôi kéo làm quen hắn nhưng cứ thấy có bức tường ngăn cách.



Hiện giờ, trong khoảnh khắc này, Mộc Nột Thiên Sách đột nhiên rống to, dường như xa cách đã không còn.



- Ta không quan tâm ngươi chết sống, cũng mặc kệ ngươi là hoàng trử gì đó.



Càn Kình vỗ vai Mộc Nột Thiên Sách, chỉ hướng Hoa Viêm Bất Kiến bị kề đao vào cổ.



- Nữ nhân này từng cứu ta, cứu mạng mấy bằng hữu của ta. Ta không thể bỏ mặc nàng, ngươi xem việc này là thêm đầu đi.