Sất Trá Phong Vân
Chương 794 : Mắt mù tai điếc (hạ)
Ngày đăng: 23:08 20/04/20
Kỹ xảo rèn của Càn Kình tăng lên, hắn hơi hiểu làm việc không thể chỉ bằng một trái tim, nếu chuyện gì cũng có thể cảm nhận bằng trái tim là đủ thì người và ma không cần có mắt, mũi, tai, những bộ phận quan sát.
- Trời tối rồi? Tại sao ta không thấy gì hết?
Người lùn Bố Bố Long Tác lảo đảo đứng dậy, hai tay huơ trước mặt, gào thét:
- Ma đâu, ma đâu! Sao không đến dìu ta?
Cức trưởng lão Ma tộc Mã Môn và tộc ma được mang đến lạnh lùng nhìn người lùn Bố Bố Long Tác. Có ma lùi ra hai bên, không muốn dính dáng gì đến người lùn Đoàn Tạo Đại Sư.
Mộc Nột Thiên Sách cười lạnhm nhỏ giọng nói:
- Đây chính là Ma tộc.
- Con người . . .
Càn Kình quay đầu nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:
- Cũng giống nhau đi? Thậm chí quá đáng hơn.
Mộc Nột Thiên Sách ngẩn ra một chút, trầm mặc suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.
Thiết Khắc bình tĩnh bước tới bên cạnh người lùn Bố Bố Long Tác, hai tay bắt lấy tay người lùn Đoàn Tạo Đại Sư huơ loạn xạ.
Thiết Khắc nhẹ nhàng nói:
- Đại sư, có lẽ mắt của người xảy ra vấn đề, ta mang người đi tìm Dược Tề Sư chữa trị.
- Mắt của ta? Mắt của ta thế nào?
Giọng nói của người lùn Bố Bố Long Tác đầy sợ hãi hỏi:
- Mời bọn họ vào thẳng đây, chắc họ không đến tìm ta mà là Phi Kính đại sư.
- Ha ha ha ha ha ha! Thái Lặc thành chủ có ánh mắt tốt thật, vậy thì Đa Mông Lực Khắc ta tự tiện vào chắc người không ngại?
Cửa sân lại mở ra, Ma tộc bước tới vóc dáng nhỏ lùn, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế không để mắt đến ma.
Theo sau lưng trưởng lão Đa Mông Lực Khắc còn có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi, một Ma Pháp Sư trẻ mặc trường bào ma pháp, lỗ tai ngắn đến không thấy đâu, hiển nhiên là thế hệ trẻ của tộc Đa Mông.
Tộc Đa Mông luôn được Đại Ma Vương trọng dụng gần như biến thành bộ tộc phụ thuộc tộc Lộ Tây Pháp, tính cách nhiều ít dính sự kiêu ngạo.
Đầu chân mày ba tộc Đa Mông trẻ mơ hồ toát ca kiêu căng như Ma tộc Mã Môn ở trước không bằng bọn họ một góc.
- Người đó là Kích Lưu Phi Kính?
Đa Mông Lực Khắc chắp hai tay sau lưng bước đi khoan thai, ưỡn bụng to như có bầu sáu tháng, ánh mắt cực kỳ khinh miệt liếc nhìn chúng ma cuối cùng dừng lại trên người Càn Kình.
Bộ dạng máu lai tộc Lộ Tây Pháp, Ma tộc Mã Môn khiến Càn Kình đặc biệt bắt mắt trong đám ma.
Đa Mông Lực Khắc thậm chí không chào hỏi hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Càn Kình, bộ dáng chờ hắn đến bái.
Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực tức giận liếc nhau. Dù tộc Đa Mông là bộ tộc thân với tộc Lộ Tây Pháp nhưng hành động này quá khinh người, Ma tộc Mã Môn dù gì cũng nằm trong bảy bộ tộc, ngươi chỉ là tộc tai ngắn nho nhỏ, chỉ là tai mắt của Đại Ma Vương bệ hạ!
Bình thời cũng đành thôi, hôm nay . . . Bác Khắc Tư Lực sắc mặt âm trầm. Nếu tỏ ra yếu thế với một tộc Đa Mông trước mặt Kích Lưu Phi Kính đại sư thì sau này Kích Lưu Phi Kính đại sư sẽ không nể trọng Ma tộc Mã Môn, vậy còn bàn gì đến chỗ tốt?
Dạy gã một bài học! Mắt Tát Bác Ni Quang chớp lóe cùng suy nghĩ với Bác Khắc Tư Lực.
Giọng Càn Kình đầy kiêu ngạo bỗng vang lên:
- Cái thứ không có lỗ tai nhà ngươi là cái gì?