Sất Trá Phong Vân
Chương 950 : Thật muốn có nó
Ngày đăng: 23:09 20/04/20
- Ngươi nói cái gì?
Lần đầu tiên Mộc Nột Chân Sách thiếu chút nữa không duy trì được hình tượng của mình. Hắn từ trên chiến mã trực tiếp ngã xuống mặt đất, mắt nhìn chằm chằm Thiết Khắc vừa tiện tay chộp lấy thanh kiếm trong tay, thái độ giống như cầm một miếng sắt vụn.
Đoạn Phong Bất Nhị cưỡi ngựa còn không bằng Mộc Nột Chân Sách. Người từ trên lưng ngựa ngã xuống, đầu ngón chân liền điểm xuống mặt đất, lại nhảy trở lại lưng ngựa, nhìn thanh kiếm trong tay Thiết Khắc.
Ngay cả Phần Đồ Cuồng Ca mấy ngày này tâm tình rất trầm ổn, thần sắc cũng không khỏi chấn động. Hắn có phần không hiểu nhìn thanh kiếm có vẻ rất bình thường trong tay Thiết Khắc.
Trong đầu mọi người đều tràn ngập sự hiếu kỳ và nghi vấn. Thanh kiếm này thoạt nhìn rất tệ, không ngờ lại là thánh khí? Càn Kình có hoa mắt không? Hay là hắn bị mấy người vừa rồi đánh cho tới mức đầu bị hỏng mất rồi?
- Đây là thánh khí sao?
Thiết Khắc nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra được thanh kiếm này có chỗ nào đặc biệt.
- Loại bỏ chút sắt vụn trên chuôi kiếm.
Càn Kình chỉ vào chuôi kiếm trong tay Thiết Khắc:
- Không biết rèn tạo sư kia làm sao làm được một chuôi kiếm như vậy. Có thể thấy chuôi kiếm là một chuôi kiếm tốt, nhưng không ngờ phía trên lại gắn một thanh trường kiếm. Hắn căn bản không biết chuôi kiếm này chính là một thánh khí. Hắn làm như vậy...
Càn Kình liên tục lắc đầu:
- Giống như đạo lý cùng có người vẽ tranh, không nên vẽ ở trên thân rắn vậy!
Tuy rằng được xem là người biết hàng, cũng không phải là người chân chính biết!
Trong lòng Càn Kình thầm thở dài. Nếu như người đánh lén kia cầm trong tay không phải là trường kiếm, mà là chuôi kiếm! Như vậy kết quả cuối cùng của trận chiến là ai sống sót thật sự rất khó nói.
Kể từ đó, thực lực Thiết đẹp trai ngược lại sẽ trở thành một thực lực yếu nhất trong đội ngũ. Chuôi kiếm thánh khí này có thể bù đắp, giảm đi rất nhiều khó khăn do phương diện này mang đến.
Giống như vừa nãy, Càn Kình bị đánh lén, trong các thành viên xuất thủ chỉ thiếu duy nhất một người. Đó chính là bản thân Thiết Khắc. Điều này cũng bởi vì trong lúc mọi người đang nhìn về phía này, hắn không tiện phát ra lực lượng ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc của mình.
Đó thật sự là một thân phận đặc biệt gây ra sự khủng hoảng rất lớn!
- Thánh khí!
Đoạn Phong Bất Nhị không nhịn được chảy nước miếng. Sau đó, hắn thu lực chú ý của mình, ánh mắt nhìn về phía Càn Kình:
- Chiến hữu! Ngày nào đó khi ngươi có thể rèn ra thánh khí, ngươi nhất định phải chuẩn bị cho ta một cái. Ta là người không tham lam. Chỉ cần một cái thôi. Tốt nhất là nó có vẻ ngoại giống như một điếu thuốc lá. Như vậy ta có thể ngậm hút bất cứ lúc nào, hơn nữa còn vĩnh viễn hút không hết...
Đoạn Phong Bất Nhị còn chưa nói hết yêu cầu của mình, hắn đã bị Càn Kình đạp một cước cho bay ra ngoài. Đây là thánh khí cổ quái gì vậy? Đừng nói mình không có năng lực rèn thánh khí, cho dù thật sự có năng lực rèn thánh khí cũng sẽ không làm cho hắn. Nếu để cho đại thúc Bố Lai Khắc biết được, chẳng phải mình sẽ bị chỉnh tới chết sao?
- Hiện tại càng ngày càng tới gần Càn Thành...
Càn Kình nhìn về phía xa vậy, căn bản còn chưa thấy Càn Thành, hắn lại khe khẽ thở dài một tiếng.
Mọi người không nói gì nữa. Đoàn người trầm mặc phóng rất nhanh về phía Càn Thành.
Hôm nay thân phận của Càn Kình đã hoàn toàn khác hẳn. Chỉ cần không phải ở trước mặt Càn Kính đánh loạn, cho dù người của Càn gia nhìn thấy Càn Kình cũng sẽ không chủ động trêu chọc.
Thân phận, có đôi khi cũng là một phần quan trọng của lực lượng!
Một lần nữa Càn Thành rộng lớn lại xuất hiện ở trước mặt đám người Càn Kình, Thành thị này vẫn không có tường thành bảo vệ hiện ra ở trước mắt tất cả mọi người.