Sất Trá Phong Vân

Chương 951 : Cha và con

Ngày đăng: 23:09 20/04/20


Thành thị quen thuộc, con đường quen thuộc, có một vài người không quen qua đường, còn có cánh cửa lớn quen thuộc của Càn gia.



Cùng với, thân ảnh già nua quen thuộc đang ngồi xổm ở bên cạnh cửa lớn Càn gia.



Càn Thành!



Cũng không vì thân phận của Càn Kình ở bên ngoài thay đổi, mà thân phận của hắn nhận được ưu đãi hay thay đổi nào ở Càn gia. Hắn vẫn là người dắt ngựa.



Càn Kình nhìn thấy rất rõ ràng. Thân phận của mình càng cao, như vậy Càn Chiến Huyền càng để cha mình làm người dắt ngựa, dùng chuyện này để sỉ nhục mình.



Nhưng...



trên mặt Càn Kính thoáng hiện vẻ tự hào. Càn Chiến Huyền căn bản không biết, bất luận Càn gia cho cha mình một công việc gì, cũng sẽ không cản trở mình cảm thấy tự hào từ chỗ phụ thân!



- Càn Chiến Huyền căn bản không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu!



Càn Kình tung người xuống ngựa đi về phía Càn Thành. Càn Thành đang ngồi ở trước cửa lớn Càn gia, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của sa mạc phía nam Càn Thành truyền tới!



- Cha...



Trên mặt Càn Thành đang mỉm cười, hình như đang suy nghĩ tới điều gì đó. Chợt mặt hắn có phần cứng đờ, thân thể cũng theo đó chấn động quay về phía Càn Kình.



- Đã trở về sao?



Giọng nói Càn Thành có phần khàn khàn, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm. Thân thể thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh lắm. Chỉ có điều trên nét mặt lại lộ ra một sự hài lòng nói không nên lời.



- Đã trở về.




- Đại thúc Càn Thành, con trai đại thúc trông thật đẹp trai! Có phải còn chưa tìm được vợ hay không? Ta có biết một khuê nữ không tồi.



- Đại thúc Càn Thành, ngươi thực sự có phúc khí.



Càn Thành khi đang ăn cơm được mọi người xung quanh ân cần thăm hỏi, trên mặt trước sau đều lộ vẻ hài lòng và tự hào.



Càn Kình rất ít khi nhìn thấy phụ thân có vẻ mặt như vậy, hắn cứ ngồi như vậy nhìn phụ thân bận rộn vì hắn.



Một bàn cơm phong phú được bày ra. Càn Thành cầm chén rượu đứng dậy. Tất cả mấy người tuổi trẻ lập tức đứng lên theo. Mộc Nột Chân Sách cười khổ cũng đứng lên. Hắn làm vậy không phải bởi vì lão nhân này là cha của Càn Kình. Chỉ cần bởi vì hào khí của vị lão nhân này đã khiến vị hoàng tử như mình phải bội phục.



Bình thường, vô số đại thần tới mời rượu, Mộc Nột Chân Sách cũng chỉ ngồi bất động cầm chén rượu lên nhấp môi một chút. Nhưng ngày hôm nay, thật không ngờ hắn lại vì một lão nhân...



Trong lòng Mộc Nột Chân Sách âm thầm thở dài cười khổ. Sau khi quen biết với Càn Kình, hình như mình đã thật sự thay đổi rất nhiều. Thôi bỏ đi! Đây cũng là vì các trọng thần tương lai của mình. Chung quy mình cũng nên bồi dưỡng tình cảm với bọn họ một chút chứ?



Không sai! Nhất định là như vậy! Chỉ vì cùng trọng thần tương lai bồi dưỡng tình cảm một chút. Không phải là gì khác!



Mộc Nột Chân Sách hết lần này tới lần khác nói thầm với mình, Càn Kình tuyệt đối không phải là bằng hữu của mình. Hắn chỉ là đại thần tương lai của mình mà thôi.



Vô số lần tự nói với mình, Mộc Nột Chân Sách đã thực sự tin vào cách nói này.



- Các ngươi có thể làm bằng hữu của Tiểu Kình nhà ta, ta mời mọi người một chén...



- Đại thúc, đừng nói như vậy! Chúng ta không đảm đương nổi. Chúng ta mời ngài mới đúng.



Đoạn Phong Bất Nhị là người đầu tiên kêu lên.