Sất Trá Phong Vân

Chương 977 : Tiến vào di tích (hậu)

Ngày đăng: 23:09 20/04/20


Trong nháy mắt, một hàn quang xuất hiện trong con ngươi của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn đang nhìn chằm chằm theo dõi hắn.



Tron[CHARGE=4.1]g chớp mắt, hai dũng sĩ Man tộc giống như bị trúng phải ma pháp định thân cổ quái, không nhúc nhích nhìn mũi tên trong tay Càn Kính.



Xạ thủ chân chính! Đúng, không cần đợi tới lúc mũi tên của đối thủ bắn tới, đã có thể biết được xạ thuật của ai cường đại hơn! Chỉ cần... Chỉ cần một ánh mắt!



Không sai! Trong tay Càn Kính ngay cả một cây cung cũng không thấy, chỉ với hai mũi tên vừa nãy tiện tay lấy được, phóng ra một tia tiễn ý, đã khiến hai người theo dõi đứng ngây ra tại chỗ.



Không cần giương cung cài tên, thậm chí ngay cả cung đều không cần, chỉ với một đạo tiễn ý, hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn thậm chí đã không còn dũng khí bắn tên nữa.



- Thả cung xuống đi. Các ngươi không phải đối thủ của ta...



Boong boong...



Hai tiếng dây cung nhanh chóng chấn động trên không trung. Vẫn là từ trong tay của hai dũng sĩ Man tộc phát ra. Cung tiễn thủ này nghe được một âm thanh còn tuyệt vời hơn cả tiếng đánh đàn, mang theo âm phù đoạt mệnh.



Ngón tay cái của Càn Kình nắm lấy thân mũi tên, ngón trỏ làm cung, lập tức ngón cái vừa thả ra, cổ tay chấn động một cái. Hai mũi tên thoát khỏi ngón cái đã hóa thành dây cung, đón hướng mũi tên bay tới.



Bốn mũi tên va chạm ở trên không trung, bắn ra những tia lửa nhỏ. Mũi tên của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn phát ra một tiếng động nhất thời vỡ nát. Sau một khắc, mũi tên trong tay Càn Kính bắn ra đã xuyên qua vai của hai dũng sĩ huyết mạch Tử Văn, trực tiếp ghim chặt hai người này vào đá nham thạch phía sau lưng bọn họ.



Keng!



Kim loại mang theo thân thể ghim chặt vào trong đá nham thạch. Trong chớp mắt, Đoạn Phong Bất Nhị sử dụng di chuyển trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt hai dũng sĩ Man tộc. Năm ngón tay mở trực tiếp bóp chặt miệng của bọn họ, phòng ngừa bọn họ làm chuyện tự sát.



Càn Kình nhảy vài bước đã qua tới nơi. Đầu tiên, hắn lấy thuốc từ trong đấu giới ra, trực tiếp nhét vào trong miệng của một tên dũng sĩ Man tộc trong đó:
Trong ánh mắt của dũng sĩ huyết mạch Tử Văn này từ ngây dại đã trở thành cười nhạt. Trong đó tràn ngập sự miệt thị, giống như đang nhìn người chết. Hắn nhìn chằm chằm vào Càn Kình nói:



- Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi biết! Nếu như ngươi có ý định gì đối với Thất hoàng tử, ngươi sẽ chết rất thảm, chết rất rất thảm...



Càn Kình giơ tay lên bóp chặt cổ họng của đối phương, không tiếp tục nghe những lời uy hiếp oán độc và đe dọa cùng với nguyền rủa này nữa.



- Đi thôi!



Càn Kình nhìn lên đỉnh ngọn núi tuyết:



- Cho dù trên núi có là Càn Chiến Huyền đi nữa, chúng ta muốn đoạt bảo, thì sẽ vẫn đi đoạt bảo.



Bất luận là từ quan hệ giữa hoàng triều Chân Sách và Man tộc, hay là từ quan hệ giữa Càn Kình và Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc ở tái ngoại mà nói, đều không có gì tốt hơn để nói.



Bởi vì Thất hoàng tử Pháp Lạp Khắc của Man tộc, Càn Kình còn nhớ rõ mình thiếu chút nữa đã chết ở ngoài tái ngoại. Hai bên có thể nói chỉ có cái chết, không có ân tình hữu tình ở trong đó. Vì cuộc tranh tài Tân Nhân Vương kế tiếp, tất nhiên hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn quyết tranh hơn thua.



Đường lên đỉnh núi tuyết, nơi nào cũng mấp mô, nguy hiểm khó đi, nhưng ở dưới chân của đám người Càn Kình lại không khác gì con đường bằng phẳng rộng mở. Trên đường đi, mọi người chạy như điên.



Một chum pháo hoa rực rỡ đột nhiên trực tiếp bắn lên trên không trung. Cung tiễn trong tay Càn Kính gần như đồng thời bắn xuyên qua cổ họng một dũng sĩ Man tộc trốn được, vừa phóng ra tín hiệu.



Không xong! Không có biện pháp nào đánh lén được nữa!



Càn Kình thở dài.