Sau Khi Gặp Mặt

Chương 27 : Hôn chúc ngủ ngon

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ, Mục Nhiên rất vui vẻ ôm khung ảnh, nằm trong chăn cười ngây ngô.



Lương Viễn Triết tâm tình cũng tốt, đã tính toán từ trong lòng từ lâu, sau khi gặp mặt phải cho cậu kinh hỉ như thế nào.



Thật vất vả đợi đến kỳ thi chấm dứt, Lương Viễn Triết cả buổi liên hoan lớp cũng không tham gia, trực tiếp kéo hành lý muốn về nhà, lại bị chủ nhiệm lớp ngăn lại.



“Sao vậy ạ?” Lương Viễn Triết nhíu mày, không phải là còn chuyện gì nữa chứ? Vợ bảo bối còn ở nhà chờ mình đó!



“Người nhà của em bảo sẽ đến đón em, hiện tại hẳn là sắp đến rồi.” Chủ nhiệm lớp giải thích. “Em ở đây đợi bọn họ một chút đi.”



“Đón em?” Lương Viễn Triết khó hiểu, mình đã mua vé máy bay về nhà rồi, vì sao còn phải cố ý đi thật xa đến đón mình?



“Tiểu Viễn.” Mẹ Lương đẩy cửa tiến vào.



“Mẹ.” Lương Viễn Triết ngoài ý muốn đứng lên. “Mẹ thật sự tới đón con à?”



“Vài tháng không gặp.” Mẹ Lương có chút đau lòng cho con trai. “Sao lại gầy như vậy?”



“Chờ về nhà mẹ nấu ăn ngon cho con là được rồi.” Lương Viễn Triết cười, lôi kéo hành lý đi ra ngoài. “Đi thôi, mình về nhà.”



Mẹ Lương nhìn con trai đang phấn chấn vui vẻ, trong lòng thở dài. “Chúng ta lần này không về nhà.”



“Vì sao?” Lương Viễn Triết nóng nảy.



“Ông nội rất nhớ con, chúng ta trực tiếp bay qua Mĩ.” Mẹ Lương giải thích.



“Hả?” Lương Viễn Triết kinh ngạc một chút. “Ông nội con vì sao lại đi Mĩ?”



“Nửa tháng nữa chị họ con kết hôn, ông thuận tiện bay sang bên đó.” Lý do này nghe thật đúng lúc.



“… Vậy con tự về nhà trước được không?” Lương Viễn Triết rối rắm.



“Cha con vài ngày nữa cũng sẽ đi Mĩ, nên con không cần phải về nhà.” Mẹ Lương vươn tay đón xe. “Ngoan, bây giờ chúng ta ra sân bay. Vé máy bay đã mua xong rồi, buổi chiều năm giờ bay.”



“Nhanh như vậy?” Lương Viễn Triết buồn bực muốn chết, nhưng bảo bối nhỏ của mình còn đang nóng lòng chờ đợi mình về mà.



Suy nghĩ suốt một đường, Lương Viễn Triết vẫn không nghĩ được nên mở miệng nói với Mục Nhiên như thế nào, cho đến lúc gần làm thủ tục, mới do dự gọi điện.



“Hả, anh sao còn chưa tắt điện thoại?” Mục Nhiên thực buồn bực. “Máy bay bị hoãn sao?”



“Không có.” Lương Viễn Triết cười khổ. “Bảo bối đang làm gì đó?”



“Hầm canh.” Mục Nhiên ghé vào trên giường, ôm gấu bông xoa xoa, ngốc nghếch cười cười. “Hôm nay em có mua xương sườn và ngô anh thích ăn nhất, trở về là có thể ăn được rồi.”



Lương Viễn Triết nghe được, mũi chua xót, thiếu chút nữa khóc lên.



“Khi nào anh mới về nhà hở?” Mục Nhiên vẫn chưa biết tình hình mà hỏi.
“Gì chứ.” Mục Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười. “Không được náo loạn, mau nghỉ ngơi đi.”



“Hôn một cái?” Lương Viễn Triết thử hỏi.



“Không hôn!” Mục Nhiên cự tuyệt.



“Được rồi, bảo bối ăn sáng ngon nhé.” Lương Viễn Triết thở dài.



Sau khi tắt điện thoại không được ba phút, lại nhận được tin nhắn của Mục Nhiên, mở ra chỉ có ba chữ: “Hôn ngủ ngon.”



Lương Viễn Triết bật cười, em còn có thể đáng yêu hơn được nữa sao!



Sau khi gọi điện với Lương Viễn Triết, tâm tình Mục Nhiên tốt hơn rất nhiều. Sau khi dọn dẹp phòng ốc, nhìn xung quanh không thấy việc gì làm nữa, vì vậy cậu định tắm rửa cho Thư Khắc một cái.



“Gâu gâu!” Thư Khắc chạy ra khỏi phòng.



“Trở lại nào.” Mục Nhiên đuổi tới cửa, vừa vặn đánh đầu vào cửa, vì vậy kêu thảm một tiếng, ôm cái mũi oán giận. “Sao đột nhiên anh lại mở cửa?”



“Anh làm sao biết em chạy đến.” Trình Nặc có chút 囧, đặt bữa sáng lên bàn,vươn tay xoa xoa mặt cậu. “Không bị gì nặng chứ?”



“Không có việc gì.” Mục Nhiên xoa xoa trán. “Có chút choáng váng, lát nữa sẽ không sao.”



Trình Nặc bật cười, mang theo cháo và bánh bao đi đến phòng bếp đun nóng.



“Cám ơn anh.” Mục Nhiên đi theo vào phòng bếp, có chút ngượng ngùng.



“Khách khí cái gì, dù sao anh cũng phải ăn sáng.” Trình Nặc dùng lò vi sóng hâm bánh bao, đột nhiên nhớ tới một việc. “Đúng rồi, khi anh mới về nhà có nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp đậu ở tầng dưới, hình như có chút quen mắt, em có gặp qua lần nào chưa?”



“Không có, một chút ấn tượng cũng không có.” Mục Nhiên hoàn toàn không có hứng thú với xe cộ, giơ thìa ra múc cháo. “Mua ở đâu vậy, thơm quá à.”



“Nhà của anh.” Trình Nặc vui vẻ.



“Anh Vệ Lẫm làm sao?” Mục Nhiên kinh ngạc. “Cố ý mang đến đây?”



“Dù sao cũng không xa nhà em, hắn nấu cháo ăn ngon lắm, em nếm thử xem.” Trình Nặc có chút đắc ý nho nhỏ.



Mục Nhiên nhìn khoé miệng giương lên của anh, vô cớ có chút hâm mộ.



Hai người có thể quang minh chính đại cùng một chỗ với nhau, thật là tốt.



—————-



Chú thích:



(1) Bán manh: Chắc mọi người cũng không xa lạ với từ này hen. “manh” tương đương với “moe” trong tiếng Nhật, nghĩa là đáng yêu/dễ thương. Bán manh đại khái là ra vẻ đáng yêu đó:3