Sau Khi Gặp Mặt

Chương 28 : Không sao, em chờ anh

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Nhiên ở phòng bếp rửa chén, Trình Nặc ngồi xổm trước cửa đổi giày, muốn trở về nhà lấy ít bánh quy cho Thư Khắc.



Vừa xuống cầu thang liền gặp một người đàn ông trung niên, mặc tây trang màu đen, tóc được chải tỉ mỉ, có chút không hợp với khu chung cư cũ nát này.



“Xin chào, xin hỏi một chút, cậu có biết một cậu bé tên là Mục Nhiên ở phòng nào không?”



“… Mục Nhiên?” Trình Nặc sửng sốt. “Ông tìm em ấy có chuyện gì?”



“Cậu quen biết cậu ấy?” Người đàn ông trung niên có chút ngoài ý muốn.



“Đương nhiên, tôi là… anh họ của em ấy.” Trình Nặc nhìn gương mặt trước mắt có vài phần tương tự Lương Viễn Triết, mơ hồ đoán được thân phận của ông ta.



“Tôi là cha của bạn học cậu ấy.” Cha Lương nhìn Trình Nặc. “Có thể phiền cậu một chút, mang tôi đến gặp phụ huynh cậu ấy được không?”



“Nhiên Nhiên gặp rắc rối gì sao?” Trình Nặc mặt vô cảm hỏi.



“Không có, nhưng chuyện này rất quan trọng, tôi nhất định phải gặp mặt cha mẹ cậu ấy.” Giọng nói cha Lương có chút cương ngạnh.



“Cha mẹ Nhiên Nhiên đã ly hôn, em ấy ở một mình. Tôi là người giám hộ của em ấy, ngài nếu có việc có thể tìm tôi.” Trình Nặc không tính cho ông ta gặp Mục Nhiên. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện?”



Cha Lương nhướn mày, nhưng cũng không nhiều lời, đi theo Trình Nặc rời khỏi khu nhà nhỏ.



Cách đó không xa có một quán cà phê, vốn là nơi giải trí xa hoa truỵ lạc, cũng là chỗ bọn côn đồ tụ tập, cãi nhau đánh đấm mịt mù, sắc mặt cha Lương càng thêm khó xem.



Trình Nặc cũng thực bất đắc dĩ, chẳng qua khu này quá rách nát, cũng chỉ có được một quán này là có thể ngồi nói chuyện.



“Thưa ngài, xin hỏi ngài có chuyện gì?” Trình Nặc thử thăm dò.



“Tôi hôm nay đến đây, là hi vọng Mục Nhiên không còn bất luận liên hệ gì với con trai tôi nữa.”



“Vì sao?” Trình Nặc vừa hỏi cho có lệ, vừa âm thầm suy nghĩ đối sách trong đầu.



“Bởi vì hai đứa chúng nó… Tính hướng có vấn đề.” Giọng điệu cha Lương ủ rũ. Vốn nghĩ là hai đứa nhỏ hồ nháo, tách ra lâu không gặp tự nhiên sẽ dần dần phai nhạt. Không ngờ đã hơn nửa năm trôi qua, bọn nó vẫn thân thiết vô cùng, muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật. Cho nên bản thân mới phải tự tìm đến cửa, hi vọng có thể gặp phụ huynh đối phương mà cùng nhau ngăn lại.



“Thật sao?” Trình Nặc vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng lại âm thầm kêu khổ. Trước đây mình đã có ý nhắc nhở Lương Viễn Triết phải cẩn thận, sao lại vẫn để cha mẹ phát hiện chứ.



“Phải.” Cha Lương nhìn Trình Nặc. “Lần này tôi đến đây là muốn hỏi các người một chút, có cách nào ngăn lại hay không?”



“Bọn nhỏ sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, chúng ta có thể đừng làm lớn chuyện này lên được không?” Trình Nặc theo lời cha Lương mà chấp thuận. “Tôi sẽ thu lại điện thoại của Mục Nhiên, số lần em ấy lên mạng tôi cũng sẽ hạn chế. Cố gắng hết sức để giảm bớt cơ hội tiếp xúc của hai đứa nó, ngài cảm thấy thế nào?”




“…” Mục Nhiên có chút nghẹn lời.



“Đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa. Hết học kỳ sau là đã tốt nghiệp cấp ba rồi, phải học tập tốt mới đúng.” Trình Nặc vỗ vỗ cậu. “Cho dù chuyện gì xảy ra, đểu phải học giỏi rồi thi đậu đại học, em hiểu không?’



“Dạ.” Mục Nhiên dùng sức gật đầu.



“Sau khi khai giảng học kỳ sau, em tới nhà anh ở đi?” Trình Nặc lại đề nghị.



“Vì sao?” Mục Nhiên lắc đầu. “Em không muốn làm bóng đèn đâu.”



“Coi như đến ở với anh được không?” Trình Nặc thở dài. “Tháng sau Vệ Nặc bị phái đi nước ngoài, đi cũng phải hơn một năm, anh lại không thể đi theo được.”



“Lâu như vậy?” Mục Nhiên giật mình.



“Đúng vậy.” Trình Nặc lắc lắc Mục Nhiên. “Cho nên em đến ở với anh đi? Hai người chúng ta ở chung cũng sẽ không buồn chán.”



“…” Mục Nhiên vẫn có chút do dự.



“Em sao lại giống con gái vậy.” Trình Nặc nhíu mày.



“Em mới không phải là con gái.” Mục Nhiên kháng nghị.



“Có đi hay không?” Trình Nặc hỏi.



“Đi.” Mục Nhiên thỏa hiệp. “Anh Trình Nặc, cảm ơn anh.”



“Cảm ơn anh làm gì, anh còn phải cảm ơn em đến ở với anh.” Trình Nặc nhẹ nhàng thở ra.



Kỳ thật Vệ Lẫm xuất ngoại chỉ là một trong những lý do, còn lý do khác nữa khiến anh một mực muốn Mục Nhiên đến ở chung, là sợ nếu thái độ Lương Viễn Triết quá mạnh mẽ cứng rắn sẽ liên lụy đến Mục Nhiên.



Một cậu bé đơn thuần như vậy một mình ở đây anh cũng không an tâm, còn không bằng mang về nhà mình, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.



———————



Chú thích:



(1) QQ: Phần mềm chat/giao tiếp tương tự Yahoo, vvv…