Sau Khi Gặp Mặt
Chương 3 : Songoku
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Mục Nhiên đối với bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng này một chút hứng thú cũng không có, lại buồn ngủ đến đòi mạng, phim mở màn được vài phút liền vù vù ngủ, mặc cho tiếng súng điếc tai xung quanh, vẫn như vậy bất động.
Lương Viễn Triết vươn tay nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu, cúi đầu xem gương mặt mỏi mệt kia, lông mi có chút nhăn lại.
Một bộ phim chấm dứt, Mục Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi Lương Viễn Triết tiếp theo chúng ta đi đâu?
“Tôi đưa cậu về nhà đi.” Lương Viễn Triết lôi cậu đứng lên.
“Cậu đưa tôi?” Mục Nhiên cả người không được tự nhiên, loại đối thoại này… Nghe như thế nào cũng không được tự nhiên.
“Tôi đến trung tâm máy tính phía nam thành phố mua tai nghe, tiện đường.” Lương Viễn Triết nhìn qua vô cùng bình tĩnh.
“Ừ.” Mục Nhiên gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi hai người ngồi trên tàu điện ngầm, Mục Nhiên mới buồn buồn bực bực nhớ ra, hỏi: “Cậu làm sao biết nhà tôi ở gần trung tâm máy tính?”
Lương thiếu gia nghẹn lời, vì thế sắc mặt trầm xuống, hung hăng ba ba liếc Mục Nhiên một cái.
“…” Mục Nhiên nhanh chóng câm miệng, quyết định không bao giờ chủ động trêu chọc tên bệnh thần kinh hỉ nộ vô thường này nữa.
Điểm dừng tiếp theo là trạm trung tâm, xô xô đẩy đẩy vào một nhóm người, Mục Nhiên bị ép thất tha thất thểu, tay muốn nhanh bắt lấy tay vịn.
Lương Viễn Triết vốn tính lôi kéo cậu vào trong góc, nhưng lại đổi ý, Lương thiếu gia một tay giữ chặt tay vịn, đứng ở bên người Mục Nhiên.
Mục Nhiên một bên lắc đông lắc tây, một bên hâm mộ ghen tị hận thù nhìn Lương Viễn Triết, sao bản thân mình lại không có cao như hắn vậy?
“Này, giữ chặt tôi.” Lương Viễn Triết đưa tay ra.
Mục Nhiên theo lời cầm tay trái hắn, cuối cùng cũng đứng vững vàng một chút.
Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể thấp hơn một chút, Lương Viễn Triết nắm chặt tay, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không muốn để cho Mục Nhiên phát hiện khoé miệng cong lên của mình.
“Này, cậu đến rồi.” Không biết qua bao lâu, Mục Nhiên đột nhiên lắc lắc hắn.
“Hả?” Lương Viễn Triết hoàn hồn. (Chỗ này San tỷ để Mục Nhiên hoàn hồn, Băng thấy Lương Viễn Triết hoàn hồn thì đúng hơn:-?)
“Cậu không phải muốn đến trung tâm máy tính sao? Đến rồi.” Mục Nhiên nhắc nhở.
“…Cậu không xuống tàu?” Lương Viễn Triết hỏi.tàu
“Tôi đến trạm tiếp theo.” Mục Nhiên trả lời.
“À.” Lương Viễn Triết rút di động từ trong túi quần ra, “Số điện thoại là gì?”
Mục Nhiên đọc cho hắn.
“Thực xin lỗi, tôi đến muộn.” Mục Nhiên thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn.
“Ai khi dễ cậu”? Lương Viễn Triết nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu, nháy mắt biến thành Songoku hung dữ.
“Không có người khi dễ tôi.” Mục Nhiên muốn chối, “Đi thôi, mời cậu ăn điểm tâm ngọt.”
“Không được, nói cho tôi biết ai khi dễ cậu, tôi đi giáo huấn hắn.” Lương Viễn Triết giống như ngàn cân điêu khác, ở trên mặt đất không nhúc nhích.
“Đi thôi.” Mục Nhiên dùng sức túm hắn.
“Nói hay không?” Lương Viễn Triết trừng mắt.
“Không cần cậu quản.” Mục Nhiên nóng nảy.
“Nói!” Lương Viễn Triết rất chấp nhất, rất có tư thế cả đời đóng đinh ở đây.
“…”
“Nói a!” Lương Viễn Triết còn rống cậu.
“Nói cái gì? Nói hôm nay là sinh nhật tôi, đến nhà mẹ ăn cơm, kết quả bị cha dượng ghét bỏ, còn bị em trai cắn em gái mắng, cậu lấy gì đi giúp tôi giáo huấn a!” Mục Nhiên nức nở hung hăng đẩy hắn.
Hỗn đản, rõ ràng mình đã quên rồi, vì cái gì còn buộc cậu nhắc lại một lần?!
Lương Viễn Triết sửng sốt, sau khi hoàn hồn đối mặt với Mục Nhiên đã khóc thành thỏ con, đủ loại khó chịu.
Làm sao bây giờ, chính mình hỏi chuyện không nên hỏi, chọc cậu ấy khóc rồi!
“Mục Nhiên, Mục Nhiên, cậu đừng khóc.” Lương thiếu gia luống cuống tay chân dỗ cậu.
Mục Nhiên lau nước mắt, hung hăng trừng liếc hắn một cái.
“Cậu đừng khóc, tôi đền cho cậu một bữa sinh nhật được không?” Lương Viễn Triết trên người không mang găng tay, cho nên tháo khăn quàng cổ của mình lau lau nước mắt nước mũi cho cậu.
Mục Nhiên hồng hồng cái mũi bật cười, ghét bỏ đẩy hắn ra.
Thấy cậu cuối cùng ngừng khóc, Lương Viễn Triết rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cùng cậu ngây ngô cười.
Trên trời phiêu bay những hạt tuyết trắng, lấp lánh trong ngọn đèn mờ nhạt, vừa lãng mạn lại mộng mơ.
Lương Viễn Triết nghĩ trong lòng, ông trời cũng đã cho mình một cơ hội.
Đáng tiếc người bên cạnh này, đến lúc này mới có thể hiểu được tâm ý của mình đây?