Sau Khi Gặp Mặt

Chương 4 : Cơ thể là để khoe

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Tiệm bánh ngọt trang trí thật ấm áp, vì đền bù sinh nhật cho Mục Nhiên, Lương Viễn Triết còn cố ý kêu một cái bánh kem nhỏ.



“Muốn cầu nguyện hay không?” Lương Viễn Triết hỏi cậu.



Mục Nhiên lắc đầu.



“Tôi giúp cậu ước một cái.” Lương Viễn Triết nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc.



“Điều ước sinh nhật còn có thể ước giùm?” Mục Nhiên buồn cười.



“Đương nhiên có thể.” Lương Viễn Triết tận chức tận trách, không chỉ có hỗ trợ cầu nguyện, còn bận rộn giúp thổi tắt ngọn nến.



“Miếng dâu này cho cậu.” Lương Viễn Triết cắt miếng bánh qua cho cậu. “Sinh nhật khoái hoạt.”



“Cảm ơn.” Mục Nhiên mũi có điểm cay.



Lương Viễn Triết do dự một chút, vẫn là không thấy quà từ trong túi quần ra cho cậu.



Tính toán từ trước cũng không phải chuyện tốt, để cho cậu nghĩ tất cả mọi chuyện đều là ngẫu nhiên, nói không chừng còn tốt hơn.



Nghĩ nghĩ, Lương Viễn Triết hỏi xin người phục vụ một tờ giấy ghi chú, viết vài dòng liền đưa cho Mục Nhiên.



“Lúc này, nợ cậu một món quà sinh nhật, về sau muốn cái gì, cứ việc tới tìm tôi.”



“Muốn cái gì đều có thể?” Mục Nhiên hỏi.



“Đương nhiên, đem tôi tặng cho cậu cũng có thể.” Lương Viễn Triết lời thề son sắt.



“Tôi muốn cậu làm cái gì, nuôi không có nổi.” Mục Nhiên bật cười.



Lương thiếu gia thiếu chút nữa liền thốt ra, vậy để tôi nuôi cậu có được không?



Mục Nhiên cúi đầu ăn bánh ngọt, nhìn qua có chút không để ý.



“Ba mẹ cậu ly hôn, vậy hiện tại cậu ở cùng ba ba sao?” Một lát sau, Lương Viễn Triết nhỏ giọng cẩn thận hỏi.



“Cha tôi đã sớm không cần tôi.” Mục Nhiên bĩu môi, “Tôi ở một mình trong nhà cũ của mẹ.”



“Ách…Thật xin lỗi.” Lương Viễn Triết có điểm xấu hổ.



“Không sao, một mình rất tốt.” Mục Nhiên nhu nhu cái mũi, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này.



“Được rồi, sinh nhật thì vui vẻ một chút.” Lương Viễn Triết xoa xoa gương mặt của cậu, “Ngày mai nếu không có việc gì, thì đến xem trận đấu của tôi đi.”



“Ở đâu?” Mục Nhiên hỏi.




Lúc tỉnh lại đã giữa trưa, sau khi xuống giường mới phát hiện, trong phòng khách đã bày sẵn cơm trưa phong phú.



“Cậu làm?” Mục Nhiên khiếp sợ.



“Mua.” Lương Viễn Triết vô lực, bản thân mình làm gì có khả năng nấu cơm.



“Tôi trả tiền lại cho cậu nha.” Mục Nhiên ngượng ngùng vẫn để cho hắn mời khách.



“Tôi không phải không trả tiền phòng cho cậu sao?” Lương Viễn Triết quát quát mũi cậu, “Đi rửa mặt đi, đói muốn chết rồi.”



“…Kia lần sau chúng ta đi ăn cơm, tôi mời.” Mục Nhiên thật kiên trì.



Lương Viễn Triết lần này rõ ràng đáp ứng, lần sau, Nhiên Nhiên nói còn có lần sau!



Nội tâm nhẹ nhàng nhảy nhót một phen.



Sân vận động cách nhà Mục Nhiên không xa, hai người ăn cơm xong lại dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, bắt xe đi qua vừa kịp giờ.



Đồng đội đã bắt đầu khởi động, Lương Viễn Triết đem Mục Nhiên an bài ở hàng ghế dự bị, sau đó đến phòng thay quần áo đổi đồ.



Mục Nhiên vốn dĩ không vận động nhiều, cho nên đây xem như là lần đầu tiên cậu đến tận hiện trường xem, trong lòng vẫn có chút chờ mong.



Trận đấu đầu tiên chính thức bắt đầu, Lương Viễn Triết đã chạy tới, đem áo khoác này nọ tất cả đưa cho Mục Nhiên, còn đưa cho cậu một cái loa nhỏ, thực nghiêm túc nói nhớ cổ vũ tôi nha!



Mục Nhiên thử thổi thổi cái loa nhỏ, cười tủm tỉm gật đầu với hắn.



Đối với trận đấu thế này, Mục Nhiên đại khái có thể phân biệt hai đội cùng quả bóng, còn lại một mực không hiểu, cho nên ánh mắt vẫn dõi theo Lương Viễn Triết – người duy nhất mà cậu quen.



Lương thiếu gia dùng dư quang thoáng nhìn về phía sau, hoa tâm nở rộ, kiêu ngạo đá như hổ sinh uy, nửa đầu hiệp một đã thắng 3-0.



Trong giờ nghỉ, Lương Viễn Triết thở hồng hộc chạy đến trước mặt Mục Nhiên, vươn tay muốn lấy nước uống từ cậu.



“Thật là lợi hại.” Mục Nhiên từ đáy lòng tán thưởng, nhìn các đội viên khác đều có người mát xa, vì thế lại chủ động mở miệng, “Cần tôi giúp cậu thả lỏng cơ thể không?”



Lương Viễn Triết thiếu chút nữa vì mừng như điên mà ngất xỉu.



Mục Nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân Lương Viễn Triết, học bộ dạng huấn luyện viên bên cạnh vỗ vỗ đánh đánh, tuy rằng lực đạo không có, nhưng Lương thiếu gia vẫn sung sướng tới cực điểm.



“Cậu như thế nào mà một chút sức lực cũng không dùng.” Bên tai truyền đến một tiếng rống, giây tiếp theo, Mục Nhiên đã bị huấn luyện viên túm lấy, “Đây mới là thủ pháp chính xác, học đi!”



“Này,” Lương Viễn Triết kêu kêu, sao lại có người nhiều chuyện như vậy!!



Chú thích: (1) Nguyên bản 你的芋, qt dịch dụ nê cầu, google trans là chè khoai môn:))