Sau Khi Gặp Mặt
Chương 5 : Mũi tẹt
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Trận đấu này là giải cấp thành phố, trường trung học nào thắng được mới đủ tư cách tham gia trận đấu toàn tỉnh, bởi vậy sau khi hiệp hai bắt đầu, song phương đều hoàn toàn hợp lực.
Cảm xúc toàn sân tăng vọt, huấn luyện viên đứng bên hàng dự bị đứng dậy hò hét đinh tai nhức óc, Mục Nhiên cảm thấy một mình mình ngồi không có tốt, vì thế cũng đứng lên theo, chuẩn bị cầm máy ảnh chụp Lương Viễn Triết vài tấm.
Rút máy ảnh ra khỏi túi quần, trong lúc đang cúi đầu điều chỉnh tiêu cự, đột nhiên nghe bên người truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ngẩng đầu muốn xem có chuyện gì, lại “bịch” một tiếng, quả bóng đang bay với tốc độ cao va trúng đầu, trong nhất thời mất cân bằng, vì thế ngửa mặt thẳng tắp ngã xuống đất.
“Mục Nhiên!” Lương Viễn Triết xa xa nhìn đến, cả kinh chạy nhanh tới.
Cái mũi Mục Nhiên vô cùng xui xẻo bị gãy, thời điểm ngã sấp xuống đầu lại chạm đất, vì thế máu mũi ào ào chảy, lỗ tai cũng ong ong, cả người đều chóng mặt hồ đồ.
Bác sĩ bên cạnh vội vàng chạy đến, đem Mục Nhiên đặt lên cáng.
“Cậu thay tôi lên sân!” Lương Viễn Triết nắm lấy một đồng đội ngồi trên ghế dự bị kéo ra, bản thân chạy theo cáng ra ngoài.
Huấn luyện viên hít hít mũi, nói đi là đi sao, trở về nhất định bắt cậu ta nhảy ếch một giờ.
Sau khi trị liệu đơn giản, liền đem người đến bệnh viện, rất nhanh có kết quả kiểm tra. Mũi Mục Nhiên bị gãy xương, nhưng mà may mắn đầu không có vẫn đề gì.
Lương Viễn Triết hối hận khó chịu, sớm biết vậy đã không dẫn cậu đến đây.
“Không có việc gì.” Mục Nhiên bị gãy mũi, ồm ồm an ủi hắn.
Nhìn băng gạc trên mũi cậu, còn có sau ót, Lương thiếu gia buồn bực đến cực điểm.
Sau khi rời bệnh viện, Lương Viễn Triết một đường đưa cậu về nhà, thừa dịp Mục Nhiên mở cửa, hỏi cậu bữa tối muốn ăn cái gì.
“Cái gì cũng không muốn ăn.” Mục Nhiên đổi dép lê, “Đau đầu, trong miệng cũng đều là mùi máu.”
“Không được, cậu chảy nhiều máu như vậy, phải bổ dưỡng lại.” Lương Viễn Triết rất kiên trì, “Tôi đi mua canh gà, cậu ở nhà chờ tôi.”
“Không cần.” Mục Nhiên một chút thèm ăn cũng không có.
“Cậu sao lại cố chấp như vậy.” Lương Viễn Triết trừng mắt, “Không cho nói nói, ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi!”
“Tuỳ cậu vậy.” Mục Nhiên không có khí lực tranh cãi với hắn, chính mình ủ rũ đi vào phòng, lên giường, ngủ.
Lương Viễn Triết đi taxi đến nhà hàng trước đây cậu hay đến, mới phát hiện canh gà mái táo đỏ chỉ còn một phần cuối cùng, đang chuẩn bị bưng lên bàn cho khách, vì thế không khỏi phân trần chiếm làm của riêng, lại cưỡng chế lệnh đầu bếp đi xào rau, bộ dạng hoàn toàn giống xã hội đen thổ phỉ.
“Ông chủ, muốn báo cảnh sát không?” Anh chàng vừa mới tới làm không khỏi hoảng sợ.
Ông chủ quán bên cạnh lệ rơi đầy mặt, bản thân mình vì cái gì lại quen cái tên ác bá này?!
Mục Nhiên ngủ rất sâu, tỉnh lại đã là buổi tối mười giờ, ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, chỉ có ngọn đèn đầu giường vàng dịu.
“Tỉnh?” Lương Viễn Triết vẫn bồi một bên nâng cậu dậy.
“Cậu còn chưa có về?” Mục Nhiên dụi dụi mắt.
“Cậu còn chưa có ăn cái gì, tôi sao có thể về được.” Lương Viễn Triết giúp cậu mang dép lê, “Đi rửa tay đi, tôi đi hâm nóng canh.”
“Tôi không sao, cậu mau về đi.” Mục Nhiên không có thói quen được người khác chiếu cố.
“Cậu muốn ăn thử hay không?” Mục Nhiên thăm dò hỏi.
“Đương nhiên!” Lương Viễn Triết dùng sức gật đầu.
“Hương vị bình thường, cậu đừng hi vọng quá cao.” Mục Nhiên đối với trù nghệ (khả năng nấu ăn) của mình không có bao nhiêu tin tưởng.
“Sao lại vậy được.” Lương Viễn Triết giúp cậu lấy thức ăn, “cậu thông minh như vậy, nấu cái gì cũng nhất định ăn ngon.”
Mục Nhiên bị hắn nói vậy ngượng ngùng, khuôn mặt có chút vi vi hồng
Cà chua, hành tây, cà rốt xào với trứng và thịt lợn, canh đậu hũ dưa leo băm nhỏ nấu với tôm, đều là đồ ăn bình thương của gia đình, Mục Nhiên rất cẩn thận xem Lương Viễn Triết, nghỉ bản thân có nên giúp hắn gọi đồ ăn ngoài hay không.
Lương thiếu gia thực nể tình lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa tán thưởng từ đáy lòng.
“Thật sự sao?” Mục Nhiên vui vẻ, “Ngoài cậu ra, chưa có người khác nếm qua đồ tôi nấu đâu.”
“Tôi là lần đầu tiên của cậu?” Lương Viễn Triết bị những lời này làm thích thú.
“Ừ, ngoại trừ tôi, cậu là người thứ nhất.” Mục Nhiên cười tủm tỉm.
Lương Viễn Triết nuốt nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, thật muốn nhảy tới cắn một ngụm.
Sau khi cơm nước, Mục Nhiên ở trong phòng ngủ làm bài tập, Lương Viễn Triết ở phòng bếp rửa chén, hạnh phúc rửa rửa.
Cậu nấu cơm tôi rửa chén, có phải rất giống vợ chồng nhỏ không?
“Lương Viễn Triết.” Mục Nhiên ở phòng ngủ kêu.
“Làm sao vậy?” Lương thiếu gia nhanh chóng xuất hiện.
“Ghi chép của cậu hỗn loạn hết.” Mục Nhiên cau mày vò tóc, “Căn bản nhìn không rõ!”
“… Tôi ngày mai cải thiện.” Lương Viễn Triết nhấc tay cam đoan.
“Còn có, cậu lên lớp không chuyên tâm!” Mục Nhiên dương dương tự đắc cầm sách toán của hắn, từ bên trong rơi ra một quyển tạp chí quân sự.
“Hảo hảo hảo, tôi lập tức ném đi.” Lương Viễn Triết tiếp tục chân chó (nịnh nịnh lấy lòng).
“Thành tích học tập của cậu có phải rất kém không?” Mục Nhiên nheo mắt lại.
“Cũng tạm được.” Lương Viễn Triết rối rắm.
“Không được, đêm nay cậu phải theo tôi đọc sách.” Mục Nhiên đưa ra quyết định.
“Hảo.” Lương Viễn Triết lần này đáp ứng thật sảng khoái.
Đây căn bản là phúc lợi, tên ngốc mới không đáp ứng!
Chú thích: (1) 芝麻生煎: Qt dịch chi ma sinh tiên, Gg trans mè chiên