Sau Khi Gặp Mặt

Chương 6 : Tiểu phu phu

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


Sau hai giờ, phẩm học đa tài Mục Nhiên bảo bảo thu thập sách vở bài tập, xoay xoay thắt lưng chuẩn bị đi xem ti vi.



“Mục Nhiên.” Lương Viễn Triết đáng thương hề hề nhìn cậu. “Tôi không biết làm.”



“Bài nào?” Mục Nhiên kéo ghế đến trước mặt hắn.



“Toàn bộ.” Lương thiếu gia da mặt rất dày.



Mục Nhiên nôn ra máu, toàn bộ?



“Xem ra, tôi không học được.” Lương Viễn Triết thở dài.



“Không sao, tôi dạy cho cậu.” Mục Nhiên thực nghĩa khí, vươn tay qua cầm lấy xấp bài tập, “Bây giờ, chúng ta bắt đầu làm bài thứ nhất.”



“Ừ.” Người nào đó trong mắt đầy ý cười.



Tuy rằng Lương thiếu gia quả thật có chút ngu ngốc, Mục Nhiên vẫn rất nghiêm túc giúp hắn làm bài, một chút mất kiên nhẫn cũng không có.



“Mục Nhiên, cậu đối với ai cũng tốt như vậy?” Lương Viễn Triết làm bộ không để ý hỏi.



“Làm bài cho tốt đi!” Mục Nhiên hung hung.



Lương Viễn Triết thở dài, sao lại không hiểu phong tình như vậy.



Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Mục Nhiên nằm trên giường đọc tạp chí, Lương Viễn Triết sau khi tắm rửa xong nằm bên người cậu, vương tay xoa bóp cho cậu.



“Ngứa.” Mục Nhiên cười trốn vào trong chăn.



“Có thể thương lượng chuyện này được không?” Lương Viễn Triết nhìn cậu.



“Ừ, cái gì?” Mục Nhiên hỏi.



“Nếu lần thi cuối kỳ tôi được một trăm điểm, ngày nghỉ cậu theo giúp tôi đóng quân dã ngoại, có được hay không?” Ngữ khí Lương Viễn Triết tràn đầy chờ mong. “Tôi vừa vặn chỉ có hai chứng nhận trải nghiệm, đều sắp hết hạn rồi.”



“Không đi.” Mục Nhiên đối với trò chơi này một chút hứng thú cũng không có, huống hồ hắn được 100 điểm cũng không liên quan đến mình.



“Đi đi.” Lương Viễn Triết chưa từ bỏ ý định. “Chỉ đi một tuần, nháy một cái liền xong!”



Mục Nhiên đem đầu vùi vào trong chăn, dùng trầm mặc để kháng nghị.



“Thật sự không muốn đi?” Lương Viễn Triết thất vọng.



“Cậu có thể tìm người khác cùng đi.” Mục Nhiên lộ ra hai mắt, “Ví dụ như Kim Cương, hắn nhất định nguyện ý đi cùng cậu.”



Kim Cương là cao thủ trong ban thể dục, người cũng cao lớn thô kệch, buộc một tay mà cử tạ, kéo co cũng rất mạnh mẽ!



Lương Viễn Triết nghĩ, Kim Cương em gái cậu!



“Ngủ đi, ngủ ngon.” Mục Nhiên xoay người trùm chăn, chừa cái ót lưu lại cho Lương Viễn Triết.



Cậu chẳng biết gì cả!!? Lương thiếu gia buồn bực vô cùng, vươn tay tắt đèn đầu giường.
Tiểu ngốc nghếch, khi nào mới đáp lại tôi một chút đây, khiến cho tôi có đủ dũng khí nói thích cậu?



“Đêm nay muốn ăn gì?” Đi đến cửa nhà, Lương Viễn Triết hỏi cậu.



“Cậu có muốn ăn mì thịt bò?” Mục Nhiên kéo kéo dây túi xách, “Trước ngõ có một quán nhỏ, ăn ngon lắm.”



Lương thiếu gia vui vẻ đáp ứng, đi theo Mục Nhiên cùng nhau bảy bước tám bước, bước đến một quán ăn đơn giản.



Đúng thời gian ăn cơm, trong quán cũng chật chội người, hai người không có chỗ để ngồi, chỉ đơn giản ngồi bên cái bàn nhỏ đặt bên đường.



Mục Nhiên hiển nhiên là khách quen của quán, bà chủ quán cũng chưa hỏi cậu ăn cái gì, liền trực tiếp bưng tới hai bát mì thịt bò to.



“Cậu thường xuyên tới đây sao?” Lương Viễn Triết hỏi.



“Ừ.” Mục Nhiên đổ mì vào cho hắn, “Chủ quán đây tốt lắm, đồ ăn cũng ngon, tôi đói bụng sẽ đến đây.”



Lương Viễn Triết cười cười, giúp cậu lựa rau thơm mùi tây ra ngoài.



“Sao cậu biết tôi không ăn rau này?” Mục Nhiên có điểm ngoài ý muốn, vốn dĩ lúc nào ăn cũng không bỏ vào, chỉ là hôm nay chủ tiệm đại khái bận rộn quá, quên vụ này.



“Lần đầu tiên ăn cơm đã phát hiện.” Lương Viễn Triết trộn trộn bát cậu. “Ăn đi, lựa ra hết rồi.”



“Nhìn không ra, cậu cẩn thận như vậy.” Mục Nhiên cúi đầu ăn canh.



Lương Viễn Triết thở dài, tiểu ngu ngốc trì độn.



Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng món mì cũng rất nóng, hai người ăn đến trên trán đổ mồ hôi.



“Ăn ngon đi!” Miệng Mục Nhiên bị cay đỏ rực.



Lương Viễn Triết nhìn theo cậu ăn từ trong bát, thuật tiện dùng ngón tay cái cọ cọ khoé miệng của cậu.



Xúc cảm ôn nhu mềm, như pudding mới ra lò.



“Miệng mềm như vậy?” Lương Viễn Triết ngoài ý muốn.



“Chẳng lẽ của cậu cứng rắn a?” Mục Nhiên né tránh tay hắn.



“Cho cậu sờ.” Lương Viễn Triết đưa miệng qua.



Mục Nhiên miễn cưỡng, vươn ngón trỏ đè.



Người nào đó trong lòng mang kế hoạch nham hiểm nhân cơ hội há mồm, ái muội cắn đầu ngón tay cậu.



“Nha!” Mục Nhiên rút ngón tay về, tát hắn một cái, thật bất mãn nhìn hắn, “Cắn tôi làm gì!”



Lương thiếu gia nôn máu đến chết, như thế nào cũng không phối hợp là sao!!



Mục Nhiên không hề tự giác, ăn mì một cách nghiêm túc. Lương Viễn Triết một bên buồn bực một bên ở trong lòng tính toán. Nếu có vợ ngốc như vậy, vẫn là chính mình nên chủ động một chút. Sắp đến nghỉ đông, thời gian tốt không thể cô phụ, có chết cũng phải đem cậu rước về nhà!