Sau Khi Gặp Mặt
Chương 7 : Ai khi dễ cậu?
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Một tuần sau chính là đại hội thể thao, Lương Viễn Triết luôn mãi kéo Mục Nhiên dặn dò uy hiếp, phòng ngừa cậu nửa đường mất tích chạy đến thư viện.
“Yên tâm đi.” Mục Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn, “Tôi còn phải đi mua nước cho các đại gia, làm sao có khả năng trên đường chạy trốn, nhanh đi chuẩn bị đi!”
“Tôi chạy về nhất có được thưởng không?” Lương Viễn Triết mặt dày hỏi.
“Đương nhiên, nhà trường sẽ phát thưởng.” Mục Nhiên gật đầu.
Còn chưa nói xong, Lương Viễn Triết liền đen mặt trừng cậu.
“…Lớp cũng sẽ thưởng cho.” Mục Nhiên không biết bản thân lại chọc gì hắn, vì thế thật cẩn thận giải thích.
Lương thiếu gia hít sâu, sau đó liều mạng gõ đầu cậu, xoay người đi vào sân vận động.
Lão tử hỏi cậu có thưởng không, cậu lôi trường học vào làm gì? Chẳng lẽ cho tôi sờ một chút cũng không được sao!
“Lương Viễn Triết!” Đồng đội chạy tới, “Nhanh lên nhanh lên, bắt đầu rồi.”
“Đã biết!” Lương Viễn Triết trong cơn giận dữ.
Đồng đội thật vô tội, rõ ràng bản thân mình có hảo tâm!
Đứng trên vạch xuất phát, Lương Viễn Triết nhịn không được lại nhìn thoáng qua Mục Nhiên, chỉ thấy cậu nhướn cổ nhìn mình, vì thế tâm tình hơi tốt lên một chút.
Ba ngàn mét đối với Mục Nhiên như là ác mộng, đối với Lương Viễn Triết lại quá dễ dàng, không chút cố sức nào cũng về nhất.
Trên sân vận động bùng nổ tiếng hoan hô, Lương Viễn Triết tự hào vẫy tay với Mục Nhiên, đắc ý chớp mắt.
Mục Nhiên đối hắn giơ hai ngón tay hình chữ “V”, cười tủm tỉm từ trên khán đài chạy xuống.
“Cậu muốn uống nước hay không?” Mục Nhiên hỏi hắn.
“Cậu xem, tôi đã về nhất, ngày mai đi theo giúp tôi đi đóng quân dã chiến CS đi?” Lương Viễn Triết chưa từ bỏ ý định.
“Vì cái gì a?” Mục Nhiên mạc danh kỳ diệu, “Cậu chạy về nhất lại không liên quan đến tôi!”
“Không liên quan?” Lương Viễn Triết nháy mắt đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt dấu lên hừng hực hoả diễm, “Lúc trước là ai ở bên cạnh thì thầm, cổ động tôi tham gia trận đấu?’
“… Cậu giỏi thể dục như vậy, đương nhiên là phải đăng ký.” Mục Nhiên bị hắn sáp đến, nơm nớp lo sợ biện giải.
“Một câu, có đáp ứng hay không?” Lương Viễn Triết một phen nắm lấy gương mặt cậu.
“Tôi sẽ không đánh CS…” Mục Nhiên ý đồ giãy dụa lần cuối.
“Không được lấy cớ!” Tay Lương Viễn Triết càng thêm lực.
Mục Nhiên khuôn mặt bị nhéo sinh đau, nước mắt rất nhanh muốn oà ra, sao lại có người không nói đạo lý như vậy?
“Có đi hay không?” Lương Viễn Triết còn hung hung ba ba hỏi.
“Nhiên Nhiên.” Lương Viễn Triết vọt vào phòng bệnh.
Mục Nhiên động động môi, hốc mắt có chút đỏ lên.
“Không có việc gì không có việc gì.” Lương Viễn Triết ngồi xổm bên người cậu, “Bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, đừng lo lắng.”
“Tôi gọi điện cho mẹ, mẹ tắt máy.” Mục Nhiên khóc nức nở, bị đánh không quan trọng, đây mới là chuyện uỷ khuất nhất.
“Điện thoại của dì chắc là hết pin.” Lương Viễn Triết lau lau nước mắt của cậu, “Về sau có việc gì cứ gọi tôi, mở máy 24 giờ.”
“Thực xin lỗi, nhưng tôi thật sự không biết nên tìm ai.” Mục Nhiên khóc đến ho khan, “Tôi lúc ấy không động đậy được.”
“Tôi biết tôi biết, không sao.” Lương Viễn Triết nghe mà đau lòng, cúi người xuống ôm lấy cậu, “Sẽ không có người khi dễ cậu, cho nên đừng sợ.”
“Cảm ơn cậu.” Thanh âm Mục Nhiên có chút khàn khàn.
Lương Viễn Triết lắc đầu, vươn tay giúp cậu chỉnh lại chăn.
Được truyền thuốc an thần, Mục Nhiên không lâu sau liền ngủ. Tuy rằng bác sĩ đã nói qua với Lương Viễn Triết, Mục Nhiên ngoại trừ bị bị bong gân có vẻ nghiêm trọng ra, tất cả đều là ngoại thương. Nhưng mà Lương thiếu gia vẫn không an tâm, vạch chăn lên, tự mình kiểm tra một lúc.
Thân hình gầy teo mang vết bầm xanh xanh tím tím, nơi nơi đều trầy da ứa máu, chân phải được quấn băng chặt, động cũng không được. Lương Viễn Triết xem vừa ảo não vừa đau lòng, hận không thể tát mình một cái, nếu bản thân mình không giận dỗi mà làm hoà với cậu trước, sao có thể để cậu một người nửa đêm chạy đến loại địa phương này.
Hai ngày sau, Mục Nhiên làm thủ tục xuất viện, được Lương Viễn Triết mang về nhà.
“Thật sự muốn đến trường sao?” Lương Viễn Triết giúp cậu vào nhà, “Đi còn không được, tôi giúp cậu xin nghỉ phép nha?”
“Không có việc gì, chỉ là chân bị thương mà thôi.” Mục Nhiên cự tuyệt, “Gần cuối kỳ rồi, tôi không muốn thiếu bài.”
“Cái gì mà chỉ là chân bị thương, trên người không phải cũng bị thương sao?” Lương Viễn Triết thở dài.
“Không có sao.” Mục Nhiên kiên trì.
Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ thoả hiệp.
“Nếu bạn học hỏi, cậu nói tôi không cẩn thận bị ngã.” Mục Nhiên dặn dò.
“Ừ.” Lương Viễn Triết ôm cậu phóng lên giường, “Cậu nói gì tôi cũng đáp ứng, nhưng mà cậu nói cho tôi biết, đêm đó ai khi dễ cậu.”
“Không thấy rõ.” Thanh âm Mục Nhiên rất nhỏ.
Lương Viễn Triết nhíu mày, vươn tay nâng cằm cậu, “Không được gạt người.”
“Thật sự không thấy.” Ánh mắt Mục Nhiên có chút né tránh, nhưng không có sửa lời. Tính tình Lương Viễn Triết rất táo bạo, nếu hắn tìm những người đó đánh nhau, chịu thiệt thì làm sao bây giờ?
Lương Viễn Triết ở trong lòng lắc đầu, cũng không có hỏi lại.
Tính tình bĩnh tĩnh trong mọi hoàn cảnh như vậy, nếu không có mình che chở, về sau sẽ bị người khác khi dễ đến chết mất.