Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 62 :

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


“Moah moah gì?” Quý Dương đầu óc mơ hồ, “Em đừng thừa dịp uống say mù quáng nói hưu nói vượn, đời này anh chỉ hôn có mình em qua thôi.”



Tần Lộ Dịch một tay vịn vai Quý Dương, con ngươi màu nhạt chuyên tâm theo dõi cậu, tuy vẻ mặt không hiện, nhưng giọng nói không hiểu sao oan ức: “Hai giờ bốn mươi lăm phút chiều chín hôm trước, anh nói moah moah với một ID tên ‘Tên ngốc trong điên khùng’ trên weibo.”



Trước mặt bạn trai có trí nhớ kinh người, Quý Dương cảm thấy mình cứ như bị kính lúp bắt quả tang. Chính cậu coi như hạt vừng, Tần Lộ Dịch lại có thể nhớ rõ đến thế.



Sau khi hết khiếp sợ, Quý Dương hơi nghĩ tới, hôm đó cậu hình như có rep một câu moah moah với một người qua đường A không biết tên, nhưng vậy thì có gì ghê gớm chứ?!



Tần Lộ Dịch giờ đang trong trạng thái say rượu, người quen là có thể liếc cái nhìn ra hắn khác với lúc thường, nhưng thực ra cư xử của Tần Lộ Dịch hoàn toàn không nhìn ra có gì không đúng, khiến Quý Dương khó tránh khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Chẳng qua trên mặt cậu mới có chút ý muốn cười, Tần Lộ Dịch đã nghiêm túc ngăn lại cậu: “Không được cười, anh nói đi có chuyện này hay không.”



Tỏ rõ là đã ghi sổ rồi.



Lúc này dáng vẻ Tần Lộ Dịch hiếm khi lại có dáng vẻ muốn xử người đâu ra đấy như ba cậu, Quý Dương mím môi cố gắng dừng cười, cậu nói chêm chọc cười, không muốn cho là thật với ma men: “Anh không nhớ.”



Trong thang máy xu thế lên cao chậm rãi dừng lại, cuối cùng dừng ở tầng họ sống, Quý Dương ngẩng đầu nhìn con số hiện trong thang máy xác nhận không sai.



“Ra trước rồi nói, ” Cậu kéo Tần Lộ Dịch ra ngoài thang máy, Quý Dương sợ Tần Lộ Dịch say khướt trong hành làng, còn không quên xoay người nhắc nhở hắn một câu, “Em đừng xằng bậy ở bên ngoài, có chuyện gì mình về nhà từ từ nói.”



Tần Lộ Dịch không lên tiếng, nhưng dáng vẻ lại ngoan ngoãn, đứng đằng sau Quý Dương chờ cậu bấm mật khẩu mở khóa.



Quý Dương sao cũng không ngờ chuyện mình đã quên, Tần Lộ Dịch lại nhớ kỹ vậy, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể thế lại được nhắc tới sau say rượu, có nghĩa là hắn rất để ý trong lòng.



Tình cảm dấm chua, Quý Dương cũng không để ý trái lại trong lòng rất vui, người cũng trầm tĩnh lại. Theo mật khẩu cửa bíp bíp mấy tiếng mở ra, khi cậu muốn quay đầu kéo Tần Lộ Dịch, đối phương bất ngờ nhanh chân tiến lên ôm eo Quý Dương một cái, xoay người liền đặt Quý Dương trên cửa đã đóng lại.



Thời gian không đúng, địa điểm và người lại giống nhau, cảnh tượng này từng chút kéo Quý Dương về ngày họ tỏ rõ tấm lòng bên nhau, tuy giờ phút này so với lúc ấy, hai người cứ như vợ chồng già.



Hơi thở nóng rực của Tần Lộ Dịch phun bên mặt Quý Dương, ngay sau đó là một chuỗi hôn lên má cậu, hơi nóng thổi lên tai Quý Dương, vừa tê vừa nhột, khiến cậu không nhịn được co lại.



Nhưng Quý Dương không có chỗ để trốn, Tần Lộ Dịch một tay ôm eo cậu một tay chống ván cửa, hoàn toàn ngăn chặn cậu.



“Sau này không cho nhắn moah moah với người khác nữa, biết chưa?”



Nè, rõ ràng lời nói kỳ quái như vậy, có thể đừng dùng cái giọng đương nhiên và nghiêm chỉnh để nói ra không.



_(:з” ∠)_



Tần Lộ Dịch không nghe thấy phun tào trong lòng Quý Dương, chỉ khẽ nhíu mày, hơi duỗi người lên đối diện Quý Dương, thái độ rất quả quyết, thậm chí bá đạo hiếm thấy.



Từ sau khi hai người ở bên nhau, ngoại trừ ở trên giường, Tần Lộ Dịch trong cuộc sống gần như là quan tâm chu đáo 360 độ không góc chết, bây giờ sau khi say rượu thả mình, đột nhiên khiến trái tim Quý Dương nhảy lên bùm bùm.



Vãi, bất ngờ mang hình tượng khác, cũng khiến người ta như rơi vào cảm giác tình yêu mới là chuyện gì xảy ra.


Mặt trăng nâng lên giữa khoảng không, rồi từ từ lướt xuống chào đón một ngày mới.



Đồng hồ sinh học của Tần Lộ Dịch hiếm khi không gọi hắn dậy, hắn cảm giác người cạnh mình nhúc nhích một chút, sau đó là tiếng kéo dép lê. Tần Lộ Dịch muốn mở mắt ra, lại cảm thấy môi mình bị hôn nhanh một cái, có âm thanh thấp giọng nói: “Em ngủ tiếp đi.”



Tiếp đó tiếng đấy dần dần cách hắn đi xa.



Chờ khi Tần Lộ Dịch tỉnh lại lần nữa, là Quý Dương chủ động gọi hắn.



Vì chăm sóc Tần Lộ Dịch say rượu tối qua, hôm nay Quý Dương làm một bà xã ngoan ngoãn, vừa nấu cháo vừa hấp bánh bao, cuối cùng còn đi siêu thị dưới lầu mua chao và cải bẹ, phối thành một bàn ăn sáng đủ nhìn.



Tần Lộ Dịch rửa mặt xong đi ra, Quý Dương đưa cho hắn một ly nước mật ong: “Ầy, uống cái này trước đi, có gì không thoải mái không?”



Tần Lộ Dịch lắc đầu, hắn uống một hơi cạn sạch nước mật ong, không lên tiếng chỉ đến gần hôn mặt Quý Dương một cái trước. Sau đó trong lúc hắn chậm rãi húp cháo, ký ức tối qua từng chút trở về.



Động tác húp cháo của Tần Lộ Dịch càng ngày càng chậm, chờ khi nhớ tới weibo mình up hôm qua, bỗng cả người đều không tốt.



Giấm chua cũ ẩn giấu nhiều ngày như vậy đã bị Quý Dương biết hết tất cả. Nhưng thật ra Tần Lộ Dịch không thấy hối hận khi up weibo đó, hắn chỉ sợ Quý Dương sẽ không vui.



Tần Lộ Dịch giương mắt bình tĩnh nhìn Quý Dương, đối phương đang vừa xem phim vừa ăn bánh bao, tựa như chẳng có chút bị ảnh hưởng. Tần Lộ Dịch ôm may mắn trong lòng, ăn sáng xong chủ động dọn dẹp rồi quay về phòng ngủ lén dùng di động lật weibo.



Quả nhiên bị phát hiện, Tần Lộ Dịch dựa vào lưng ghế ngửa ra sau.



Thôi, đã thế, còn không bằng trực tiếp biết thời biết thế.



Bên phòng ăn truyền đến tiếng bước chân.



Tần Lộ Dịch quay đầu nhìn lại, Quý Dương đang đứng ở cửa hai tay vòng trước ngực, muốn cười không cười nói: “Em còn nhớ chuyện tối qua không?”



Tần Lộ Dịch gật đầu.



“Chuẩn bị xóa weibo à?” Quý Dương cho rằng Tần Lộ Dịch trốn vào phòng để lén xóa bỏ chứng cứ, lúc này tự cảm thấy mình nắm được thóp muốn chọc ghẹo Tần Lộ Dịch.



Ai biết Tần Lộ Dịch xây dựng tâm lý xong trả lời hùng hồn: “Up cũng đã up rồi, hơn nữa đó vốn là lời em muốn nói, không có gì để xóa.”



Hắn đứng lên, lúc đi đến bên người Quý Dương thì ôm cổ người, hôn một cái ngoài miệng Quý Dương đang sững sờ.



“Họ ngoan, sau này anh cũng ngoan.” Tần Lộ Dịch xoa xoa đầu Quý Dương.



Không nói cho rằng là sỉ nhục, ngược lại nói rồi còn cho rằng là vinh quang có lẽ là thái độ vậy đấy.



Trong phòng yên lặng năm, sáu giây sau truyền ra một tiếng mắng nửa giận: “Tần Lộ Dịch em là đầu heo hả?!”