Sau Khi Giết Ông Xã Trong Game 5 Lần

Chương 64 :

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


Một cánh tay nhỏ bỗng nhiên kéo ống quần Quý Dương, Quý Dương cúi đầu nhìn, đứng bên chân cậu là một bé gái nhìn qua không chênh lệch Quý Văn Văn bao nhiêu. Gò má bé hơi bẩn, dưới mũi còn có chút nước mũi, dáng vẻ thật sự không thể nói rõ là đáng yêu bao nhiêu.



Lúc này bé gái đang ngửa đầu nhìn Quý Dương, trên mặt tuy căng thẳng, nhưng dĩ nhiên chậm rãi nặn ra một nụ cười lấy lòng.



Trên miệng bé có vết phẫu thuật môi hở hàm ếch rõ ràng, thịt trên cằm không nhiều, nhìn qua mất chút cảm giác thịt và đáng yêu của bạn cùng lứa, lại khiến con người ta đau lòng quái lạ.



Quý Dương vươn tay xoa xoa tóc bé, có hơi dính. Trên người trẻ con ngày hè hình như không quá sạch sẽ, bốc mùi mơ hồ. Trên thực tế những mùi này cũng không phải chỉ tỏa ra từ trên một đứa trẻ, mà là trong cả viện đều mang theo chút mùi hỗn hợp, làm cho người ta không thể nói rõ là mùi gì.



“Bình Bình về phòng đi.” Thím quay đầu lại nhìn thấy bé gái, lập tức giơ tay kéo bé về, đẩy chút từ sau lưng không nhẹ không nặng đưa vào trong phòng.



Tầm mắt Quý Dương dõi theo, nhìn thấy có rất nhiều con mắt lặng lẽ nhìn cậu trước cửa sổ.



Thím chú ý thấy vẻ mặt nghi hoặc của cậu, thuận miệng giải thích nói: “Nó nghĩ con sang đây nhận nuôi, nên muốn thể hiện một chút.” Giọng điệu này rõ ràng là không coi điều này như gì.



Đứa bé Bình Bình mới bị thím đẩy mạnh vào trong phòng đang ló đầu ra nhìn ở cửa, phía sau bé còn có hai cậu bé, một người trời sinh không có hai tay, một người khác liếc cái liền nhìn ra là đang mắc bệnh mà Quý Dương không thể nói. Còn vài đứa hình như chẳng hề chú ý Quý Dương đến đây, thẫn thờ ngồi trên ghế, hoặc ngã trái ngã phải ngồi dưới đất, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, nói chung tình hình rất không tốt đẹp.



Nơi này hoàn toàn là nơi Quý Dương xưa nay chưa từng hiểu, thậm chí chưa từng biết, nếu nói không khiếp sợ thì là giả.



“Cháu ngoại của hàng xóm sát vách nhà tôi, người được chứ? Học ở đại học S, thành tích cũng giỏi nữa.” Thím cũng không tập trung nói chuyện quá nhiều với Quý Dương, tức thì không chút để ý quay đầu giới thiệu Quý Dương cho đồng nghiệp, giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ.



Lời lẽ cũng không ý thức được cuộc đời Quý Dương và cuộc đời của những đứa trẻ nơi này khác biệt bao nhiêu.



Sau khi Quý Dương về nhà, hiếm thấy có ngày lăn qua lộn lại mới ngủ được.



Sáng sớm hôm sau cậu rửa mặt xong, về phòng hôn một cái trên mặt Quý Văn Văn đang say ngủ, lại đi nói một tiếng với ông ngoại cậu, tự đạp xe men theo con đường trong trí nhớ đi tới cái cô nhi viện đấy.



“Giúp à? Được đó.” Hôm qua sau khi thím nghe thấy Quý Dương nói muốn qua giúp đỡ thì gật đầu rất gọn, “Cách mấy tháng cũng sẽ có tình nguyện viên lại đây, rất nhiều học sinh như tụi con.”




Ngoài ra có vài dân mạng trực tiếp thừa dịp thời gian cuối tuần nên tới tìm, lại đây làm tình nguyện viên giúp đỡ, viện mồ côi náo nhiệt hơn rất nhiều.



Nhưng nhiều đồ như vậy viện mồ côi tạm thời không tiêu hóa được, Quý Dương không thể không lên mạng nói cho mọi người tạm thời đừng gửi đồ qua nữa, thêm nữa cậu còn phải cùng những tình nguyện viên khác tìm chỗ chuyển đồ đi.



Cũng may thời kỳ đầu hỗn loạn, các công việc sau đấy đều rõ ràng trật tự. Dì viện mồ côi vui vẻ, Quý Dương vui vẻ, cô gái bắt đầu làm quyên tặng trước là vui vẻ nhất, bởi vì trong các tình nguyện viên sau khi thấy weibo Quý Dương thì có rất nhiều ở gần cô còn cùng chung chí hướng, họ dứt khoát làm một tổ chức tình nguyện nhỏ, dự định sau này vẫn luôn làm tiếp chuyện này.



Không chỉ viện mồ côi này, mấy viện mồ côi viện dưỡng lão khác gần đây đều nhận được rất nhiều thứ được chia sẻ ra ngoài. Một trong những tình nguyện viên có phòng trống trong nhà, sau đó dứt khoát dùng làm kho hàng, dân mạng cứ gửi đồ qua, những tình nguyện viên sẽ căn cứ yêu cầu thống nhất của mọi người mà phân phối ra các nơi.



Ngoài ra viện mồ côi vốn không có người lạ cũng bắt đầu có nhiều tình nguyện viên đúng giờ qua hơn, khiến hoàn cảnh khá hơn nhiều.



Qua hơn nửa tháng, Quý Dương cũng trở nên tràn đầy động lực tinh thần mười phần, đi lại dưới mặt trời với các tình nguyện viên, làn da trắng non mềm hồi đầu cũng ăn nắng mà đen hơn chút. Chẳng qua buổi tối Tần Lộ Dịch ở trong video trêu ghẹo gọi cậu là cục than đen cậu cũng không giận, trái lại còn tỏa sáng nói với Tần Lộ Dịch hôm đó cậu đi hai viện mồ côi, chỉ lái xe đã bỏ ra bảy, tám tiếng vân vân.



Trước sau gộp lại hai mươi mấy ngày, ăn khổ còn nhiều hơn nửa đời trước của cậu, nhưng người vừa nhìn liền rất yếu ớt như Quý Dương vậy mà chẳng hề kêu khổ. Vì thế ngay cả Quý Hạo rắn độc cũng khen ngợi cậu một trận.



Mà bên Tần Lộ Dịch, cuối tuần này hợp đồng giữa hắn và Ngôi Cao Toàn Cầu hoàn toàn đến kỳ hạn. Mặc dù Ngôi Cao Toàn Cầu cố gắng giữ lại, nhưng Tần Lộ Dịch không có ý ký thêm, Toàn Cầu nâng giá cao tới đâu cũng chẳng có chút tác dụng.



“Thật ra không làm streamer cũng rất tốt, ” Buổi tối Quý Dương vừa đâm chân bị mài nổi bọt nước vừa chat video với Tần Lộ Dịch, miệng hơi chua, “Các anh các chị làm tình nguyện viên với anh đều là fan của em, hôm nào cũng hỏi thăm anh sở thích của em.”



Ánh mắt Tần Lộ Dịch nhìn chân cậu còn chuyên chú hơn Quý Dương: “Anh đưa điện thoại qua chút đi, em nhìn giùm anh anh đừng tự đâm loạn, họ hỏi thăm, vậy anh nói sao?”



Hai người nói chuyện đều là nửa câu đầu nửa câu sau không liên quan nhau.



“Ai nha, anh cầm điện thoại thì làm sao đâm chứ, lát mà đâm trúng thịt thì đau chết mất, anh có thể nói sao nữa, anh nói anh và em không quen nhau.”



Quý Dương không nói dối, cậu thật sự nói bừa như vậy trước mặt những dân mạng ở đó, tuy họ rất tốt, nhưng cứ lải nhải hỏi chuyện của Tần Lộ Dịch thì thật sự làm Quý Dương thấy hơi phiền.