Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 17 : Kế hoạch truy thê (2)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Trịnh Tranh dẫn đầu nhóm người lên máy bay, một nhóm 8 người đàn ông sắt đá đầy nhiệt huyết đứng chầu chực ở ngoài cổng bến xe.



Sắp hết năm, nhiều người về nhà ăn Tết, trộm cướp móc túi cũng hoạt động nhiều hơn, nhưng những kẻ ăn cắp chuyên nghiệp này mà thấy một nhóm người sắt đá mặt lạnh đứng canh gác đều bị dọa sợ, nhanh chóng các hành vi phạm tội đều giảm xuống.



Nhưng bọn họ chầu chực cả một ngày, cảnh sát không thể không làm lơ đi tới hỏi, một trong nhóm người vô tội đứng ra nói: “Chúng tôi tới đây để đón người, cũng chả làm điều gì sai trái, chúng tôi chỉ là dân lành!”



Tất cả đều là quân nhân xuất ngũ, bây giờ là bảo vệ công ty. Cảnh sát thấy vô cùng khó hiểu, vả lại đứng chờ người không phải là bất hợp pháp.



Ngày thứ ba, Chử Tiểu Du rốt cuộc cũng đến nơi.



Nhóm người nhìn chiếc xe đang từ từ tiến vào, hai mắt đẫm lệ như nhìn thấy cứu tinh.



Trong số bọn họ có 4 người là vệ sĩ âm thầm theo dõi Chử Tiểu Du sau vụ tai nạn, nhưng Chử Tiểu Du trốn quá bất ngờ. Chính xác là bọn họ đã nhìn thấy Chử Tiểu Du vào nhà, Trịnh Tranh cũng đi vào nhà, kết quả người lại chạy ngay dưới mắt bọn họ.



Tìm người không phải là dễ, nhất là ở Trung Quốc, diện tích chiếm một phần mười năm thế giới(*).



[(*)Với diện tích là 9,596,961 triệu km², Trung Quốc là quốc gia có diện tích lục địa lớn thứ tư trên thế giới, và là quốc gia có tổng diện tích lớn thứ ba hoặc thứ tư trên thế giới, tùy theo phương pháp đo lường. Tổng diện tích bề mặt Trái Đất là 510.065.284 km² – 70,8% bề mặt (361.126.221 km²) là nước, trong khi chỉ 29,2% bề mặt (148.939.063 km²) là đất liền. – Theo Wikipedia.]



Đã hai ba ngày bọn họ chưa ngủ, có ngủ cũng chỉ ngủ được một, hai giờ một ngày. Nhưng Trịnh Tranh còn lợi hại hơn, mỗi một hành tung của Chử Tiểu Du đều không bỏ qua, công ty lại nhiều vấn đề phải giải quyết, tinh thần cùng thân thể gần như chạm đến giới hạn của hắn, sắp không chống đỡ được mất.



Lần này nhất định phải tìm ra Chử Tiểu Du.



Chuyện chạy trốn như này sẽ không có lần thứ hai!



Tất cả bọn họ đều tràn đầy niềm tin, nhìn chiếc xe khách vừa đỗ bến, theo quan sát của họ, xe khách đỗ ở đây hầu như là xuống nghỉ chân, cho nên bọn họ mới cố thủ tại chỗ này.



Bọn họ từng người một quan sát kĩ từng người đi xuống.



Người đầu tiên xuống dẫn theo một đứa trẻ.



Tiếp theo là một đôi vợ chồng.







Tám cặp mắt, gồm cả Trịnh Tranh, đều như diều hầu nhìn chằm chằm từng người xuống xe nhưng lại không có Chử Tiểu Du, nhóm thủ hạ bắt đầu có cảm giác không ổn. Chờ đến khi trên xe không còn một bóng người, Trịnh Tranh suy sụp đi lên xe.



Ngoài người lái xe, bên trong không còn một ai, dưới đất toàn vỏ hướng dương.



Trịnh Tranh xanh cả mặt.



Nhóm thủ hạ nhìn thấy động tác của Trịnh Tranh, một người trong số họ bước lên nói chuyện cùng lái xe, những người còn lại bắt đầu tìm kiếm, thiếu chút nữa phá cả chiếc xe nhưng không tìm ra được một sợi tóc của Chử Tiểu Du.



Trịnh Tranh quay ra hỏi người lái xe: “Có người nào đi được nửa đường xuống xe hay không?”



Bị Trịnh Tranh nhìn như vậy, người lái xe không kìm được mà run người: “Có có có! Có hai người đàn ông!”



Trịnh Tranh kìm nén bực bội: Chử Tiểu Du còn học được cả “Kim thiền thoát xác”(*)? Hắn thật sự đã coi thường con mèo này.
Chử Tiểu Du ngây người, đột nhiên có giọng nói của một đứa trẻ cất lên, cậu thầm nghĩ chắc đây là con của Lâm Cận Chí – Lâm Tiếu. Chử Tiểu Du chỉ thấy một ngọn gió thổi vụt qua người, trước mắt xuất hiện một cậu bé tầm 5,6 tuổi.



Chử Tiểu Du tò mò nhìn nó, nó cũng tò mò nhìn lại cậu.



Lâm Cận Chí gọi cậu và Lâm Cận Ngôn vào nhà ngồi, vừa rót trà vừa giới thiệu đứa trẻ không sợ người này, Lâm Cận Ngôn im lặng ngồi nghe, ngược lại Chử Tiểu Du có vẻ hơi khẩn trương.



Cậu cảm giác như tiểu tử này đang không ngừng nhìn cậu a (T▽T)



Bên kia, Lâm Cận Chí xoa đầu cậu bé, nói: “Còn ngây ra làm cái gì nữa? Chào hỏi.”



“Chào chú! Cha cháu rất nhớ chú!” Giọng nói của cậu bé thật giòn, cũng thật vang. Lúc chào hỏi Chử Tiểu Du cực kỳ khoa trương, nói: “Anh! Anh thật xinh đẹp a! Em có thể hôn anh một cái không?”



Chử Tiểu Du không nghĩ tới Lâm Tiếu có chiêu này, trong chớp mắt mặt đỏ tai hồng.



“Thôi ngay!” Lâm Cận Chí dở khóc dở cười, nhìn Chử Tiểu Du nói: “Nó thích những người như cậu, vừa nhìn thấy con nhà người ta xinh xắn đã muốn chiếm tiện nghi. Cậu đừng để ý đến nó.”



Lâm Tiếu vẫn không biết ngại là gì, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Chử Tiểu Du mà ngây ngô cười.



Chử Tiểu Du bị cười xấu hổ muốn chết, người theo bản năng hướng Lâm Cận Ngôn né tránh. Thật ra hôn một cái cũng không sao nhưng Chử Tiểu Du không có thói quen bị người khác nhìn, cũng không tiếp xúc thân mật với ai khác ngoài kim chủ.



Thêm nữa Lâm Tiếu dùng ánh mắt chăm chú nhìn cậu như này trông giống một tiểu sắc lang ><



Lâm Cận Ngôn biết cậu nghĩ gì, nói với Lâm Cận Chí: “Đừng để nó chạy quanh Chử Tiểu Du, nhỡ đâu va phải nhau, cháu nó đang mang thai.”



Lâm Cận Chí thẳng tính, nghe vậy giật mình: “A, cậu ấy không phải là con trai sao?”



Lâm Cận Ngôn ngay tức khắc trừng anh trai mình, nhanh chóng kéo Lâm Cận Chí vào phòng. Chử Tiểu Du biết họ không muốn nói trước mặt cậu, trong lòng có chút không được tự nhiên.



Trong phòng khách chỉ còn lại cậu và Lâm Tiếu, ngược lại Lâm Tiếu có vẻ hiếu khách, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh nó, lấy quả táo mời cậu: “Anh trai xinh đẹp có muốn ăn không?”



Anh trai xinh đẹp vội vàng lắc đầu.



Lâm Tiếu lại sán tới ngồi gần cậu: “Thế anh muốn ăn gì để em bảo cha đi mua cho anh?”



Chử Tiểu Du: Trẻ con ngày nay toàn tiêu tiền của bố mẹ à →_→



“Sao cái gì anh cũng không ăn thế? Vậy anh hôn em một cái không được à?” Lâm Tiếu nói xong, chu miệng đầy dầu mỡ lên, nhắm mắt lại chờ được sủng hạnh.



Chử Tiểu Du: “…”



Lâm Cận Ngôn đi từ trong phòng ra vừa vặn nhìn thấy Lâm Tiếu không có tiền đồ, trực tiếp ôm nó ném cho Lâm Cận Chí: “Đi mà hôn cha mày!”



Lâm Cận Chí vội vàng nói: “Đúng, hôn cha này, đêm nay con ngủ với cha.”



Lâm Tiếu mờ mịt nhìn Chử Tiểu Du, “Oa” một tiếng khóc: “Con muốn ngủ với anh trai xinh đẹp cơ, anh trai xinh đẹp. Hức… Hức… Hức… Ngủ với anh ý…”