Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 18 : Kế hoạch truy thê (3)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Sáng hôm sau Chử Tiểu Du tỉnh dậy đã nhìn thấy Lâm Cận Ngôn mặc tạp dề lau sàn nhà.



Chử Tiểu Du chớp mắt mấy lần. Phải biết trước kia Lâm Cận Ngôn kiêu ngạo đến nhường nào, bây giờ lại mặc tạp dề lau sàn nhà. Cậu vội vàng đi lấy chổi lau khác tới giúp, Lâm Cận Ngôn cho cậu một cái liếc mắt: “Chỉ cần làm cho có thôi, đừng làm mệt đứa nhỏ.”



Chử Tiểu Du ngoan ngoãn đi theo sau y làm việc, chủ yếu là lau khô sàn: “Anh chú và Lâm Tiếu đâu rồi?”



Rốt cuộc thì tối qua Lâm Tiếu cũng bị cha tóm qua ngủ cùng, Chử Tiểu Du ngủ ở phòng khác, Lâm Cận Ngôn ngủ cùng Lâm Cận Chí. Căn nhà này có ba phòng, có vẻ không đáp ứng đủ.



Lâm Cận Ngôn tiếp tục lau bàn: “Sáng sớm anh ấy đã ra ngoài rồi, một người đi làm một người tới nhà trẻ… Trên kia có cháo và bánh bao, mau đi ăn đi.”



“Vâng.” Chử Tiểu Du vui vẻ đi ăn bánh bao.



Trong phòng khách đặt một cái tủ năm tầng bày đủ các thứ linh tinh, Lâm Cận Ngôn dọn từng tầng một, đến tầng thứ tư thì không làm nữa. Chử Tiểu Du vội vàng ngẩng cổ: “Chú Lâm, cháu lấy cho chú cái ghế nhé?”



“Lấy ghế làm gì? Anh ý về thì tự dọn.” Lâm Cận Ngôn mặt lạnh không đổi.



Chử Tiểu Du bị nghẹn “tình huynh đệ thắm thiết này” nuốt không nổi, Chử Tiểu Du rít gào khóc trong lòng. Mẹ ơi! Anh em nhà này còn biết phân chia việc nhà thay nhau làm. Nếu kim chủ đối xử với cậu như vậy…



Thôi quên đi, cậu so sánh làm gì chứ, không có khác biệt thì sẽ không có tổn thương  ~~~~(>_<)~~~~



Lâm Cận Ngôn nhìn dáng vẻ của cậu, lạnh mặt hỏi cậu một câu: “Lại nghĩ đến Trịnh Tranh à?”



Chử Tiểu Du hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Nhớ, rất nhớ.”



Trong lòng vừa nhớ đến, cơ thể theo bản năng dâng lên ham muốn.



Lâm Cận Ngôn lờ đi như không nghe cậu.



Dọn dẹp xong, Lâm Cận Ngôn cởi tạp dề, thong thả ngồi xuống trước mặt Chử Tiểu Du, làm như không biết gì mà nói: “Ở đây cũng không an toàn, chúng ta nên tìm một căn nhà khác gần đây.”



Chử Tiểu Du cũng tính như vậy, không thể để Lâm Cận Chí ngủ cùng một phòng với Lâm Tiếu mãi được? Thật ra một mình cậu dọn ra ngoài cũng được, nhưng bây giờ là người đang mang thai, ở một mình buổi tối sợ không an toàn, chỉ có làm phiền Lâm Cận Chí để mượn Lâm Cận Ngôn.




Năm giờ sáng, đèn trong thành phố A vẫn sáng rực.



Trịnh Tranh mệt mỏi ngồi trên ghế sếp, ngón tay xoa huyệt Thái Dương. Để không làm chói mắt gây đau đầu, đèn trong phòng mở rất tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân hình của hắn.



Triệu Tân Đức đứng ở trước bàn làm việc, thả lỏng lưng giọng khàn khàn báo cáo: “Chúng tôi đã điều tra Lâm Cận Ngôn. Hai mươi năm trước y chuyển hộ khẩu từ quê lên trường học, đứng một mình một hộ, hồ sơ trước kia khá khó tìm.”



“Chúng tôi tới quê y, phát hiện ra ba mươi năm trước họ đã chuyển nhà, không biết vì sao tách Lâm Cận Ngôn ra riêng một hộ. Hộ khẩu hay hồ sơ tư liệu căn bản đều đã mất. Chúng tôi cũng không điều tra được chứng minh thư hay tin tức về người nhà y, nhưng biết được người cha đã chết, còn một anh trai, chắc vẫn còn sống.”



“Ba mươi năm trước có hai đứa trẻ, người dân xung quanh cũng không có ấn tượng sâu sắc, chỉ nhớ hắn tên là Lâm Cận Ngữ hoặc Lâm Cận Chí. Nói chung vẫn là Lâm Cận gì gì đấy.”



Triệu Tân Đức mệt sắp không chịu được, điều chỉnh lại tư thế một chút.



“Chúng tôi căn cứ theo tên, tra ra cả nước có hơn mấy trăm tên như vậy… Cũng không biết hắn ta có đổi tên hay không. Dựa vào tuổi tác thu hẹp phạm vi, có khoảng 13 người ở Bắc Nam, trải rộng toàn quốc, còn có một người ở nước ngoài.”



Triệu Tân Đức càng nói càng thấy bất đắc dĩ, Trung Quốc thật sự quá rộng lớn, mạng lưới của bọn họ cũng rất rộng. Vốn nghĩ ngư dân bắt cá dễ dàng nhưng để mò bắt được một mỹ nhân ngư thì thật khó khăn.



Mấy ngày nay, không nói đến chuyện huy động nhân lực nhiều cỡ nào, tinh lực bọn họ bỏ ra cũng làm người khác phải phát sợ.



Nhất là Trịnh Tranh.



Trịnh Tranh vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng lần này không chịu được mà đổ bệnh. Hắn chính là ví dụ điển hình của việc một khi bệnh thì như trời sập, bác sĩ khám xong dặn dò hắn phải nghỉ ngơi nhưng mỗi ngày Trịnh Tranh vẫn ngóng chờ đầu tiên.



“Lão thái thái nói hai ngày nữa là năm mới, gọi anh về nhà chính đón năm mới cùng bà.” Triệu Tân Đức thận trọng truyền lời lại.



Trịnh Tranh như cũ không phản ứng, ngồi trong bóng tối như một pho tượng bị tàn phá.



Triệu Tân Đức chưa bao giờ thấy bộ dạng suy sụp chán nản đến đáng thương như này của Trịnh Tranh, không nhịn được mà khuyên hắn: “Trước tiên anh cứ về nhà chính, chỉ có hai ngày thôi. Mấy ngày nay anh cũng vất vả rồi, hai ngày tới dưỡng sức, nghỉ ngơi một chút. Chỉ có hai ngày thôi sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu…”



“Tiếp tục tìm.” Giọng Trịnh Tranh ẩn nhẫn: “Tôi đã đáp ứng yêu cầu của Chử Tiểu Du, nhất định cùng cậu ấy đón năm mới.”