Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 32 : Kế hoạch sủng thê (12)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Chử Tiểu Du vào phòng giáo vụ chào hỏi, sau đó đi tìm lớp vào giờ.



Trước đây Chử Tiểu Du ở trường như người vô hình, cậu cũng rất hài lòng với chuyện ẩn ẩn dật dật này. Chuông vừa kêu thì lên lớp, hết giờ thì vội vã ra khỏi lớp đầu tiên, nhưng hôm nay cậu đi học trở lại lập tức nhận ra sự khác biệt.



Cả một tiết, bạn bè xung quanh Chử Tiểu Du đều liếc nhìn cậu, một số người còn thầm thì bàn tán.



Chử Tiểu Du chuyển đến thành phố lớn vì ở đây không có ai biết thân phận của cậu. Cậu đến trường lâu như vậy mọi người cũng không nghi ngờ, mọi khi có tò mò cũng không thể hiện rõ ràng như vậy. Chóp mũi Chử Tiểu Du đầy mồ hôi, nhịn không được nhìn lén cơ thể của mình, cảm thấy cậu chưa che kĩ chỗ nào đó.



Bị phát hiện?



Chử Tiểu Du ngồi không nổi nữa nhưng giảng viên không ngừng giảng về chủ nghĩa Marx, Chử Tiểu Du nhát gan không dám trực tiếp đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đếm từng giây phút một.



Một tiết học trong không khí quỷ dị cũng hết.



Tan học xong không khí càng quỷ dị hơn, không ít người nói ra tiếng, Chử Tiểu Du vừa thu dọn sách vở vừa cảm giác không ít ánh mắt đang nhìn cậu. Cả người Chử Tiểu Du không ngừng buộc chặt, đột nhiên ném sách vở đứng lên.



Mọi người bị hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cậu.



Vẫn là lớp trưởng phản ứng nhanh, đi đến chỗ cậu vừa cười vừa nói: “Chử Tiểu Du, cậu khỏi bệnh rồi à?”



Chử Tiểu Du tay phát run, xoay người muốn chạy ra khỏi lớp, lớp trưởng không biết nghĩ cái gì mà giơ tay chắn trước mặt cậu, hai tay đặt trên vai Chử Tiểu Du.



Chử Tiểu Du suýt chút nữa thì hôn mê.



Lớp trưởng là con trai, cũng là người duy nhất ở trường nói chuyện với cậu, do tạm thời nghỉ học nên đều là cậu ta gọi điện thông báo bài tập cần làm cho cậu.



Bị lớp trưởng đè hai vai ép ngồi xuống, Chử Tiểu Du đã khẩn trương đến cả người không ngừng run rẩy, cậu ta nhíu mày: “Cậu vẫn chưa khỏi bệnh hả.”



Chử Tiểu Du lắc đầu.



Lắc gật đầu cũng không biết có ý gì, lớp trưởng cũng là người thận trọng, buông hai tay ra cười hì hì nói: “Được rồi, Chử Tiểu Du cậu bị bệnh gì? Các bạn trong lớp đều lo lắng cho cậu, muốn góp tiền vào mua đồ đi thăm cậu nhưng trường học không biết cậu chuyển viện đi đâu.”



Chử Tiểu Du sắc mặt trắng bệch, nhưng không khẩn trương như thế, hóa ra bạn học không phát hiện ra cậu là người song tính. Nhưng cậu sẽ không nói dối, chỉ có thể kiên trì nói: “Về, về nhà.”



Thấy cậu nói chuyện, lại càng nhiều ánh mắt hiếu kì đổ dồn về phía Chử Tiểu Du. Chử Tiểu Du hoảng sợ, chợt nhận ra cậu như đang chìm trong đại dương quần chúng mênh mông biển rộng, giống như phạm nhân bị áp giải, trái ba phải bốn đều là quản tù.



Chỉ là những quản tù này trông rất tò mò, một số người còn ngồi xuống trước mặt cậu để nói chuyện.




Bỗng dưng, Chử Tiểu Du cảm thấy không hợp lý, tuy cậu không thông minh cho lắm nhưng kim chủ chưa bao giờ đến trường gặp cậu. Chử Tiểu Du muốn ở trong khuôn viên thuần khiết này lưu lại một mặt trong sáng, cho nên cậu cực kỳ phản đối chuyện Trịnh Tranh can thiệp vào việc ở trường của cậu.



Nhưng sao bỗng dưng kim chủ lại tới?



Không phải là Đỉnh Đỉnh xảy ra chuyện rồi?



Chử Tiểu Du vừa nghĩ đến trường hợp này, chỉ nói một câu với lớp trưởng lập tức không quan tâm quay đầu chạy về phía Trịnh Tranh, thấy Trịnh Tranh đang mở cửa lên xe, Chử Tiểu Du vừa vặn nhìn thấy người ngồi bên trong.



Chử Tiểu Du ngẩn người kinh ngạc, không biết lấy sức ở đâu trực tiếp nhảy lên xe Trịnh Tranh, hung ác nhìn người phụ nữ trên xe: “Bà đến đây làm gì?”



Mẹ Sở vừa bị lôi kéo mấy cái, nhát gan vẫn còn khiếp sợ, đột nhiên nhìn thấy Chử Tiểu Du đã trưởng thành lại càng sững sờ: “Con…”



“Tôi cảnh cáo bà, nếu bà muốn kiếm chuyện tạo rắc rối hay phiền phức cho Trịnh tiên sinh, tôi sẽ cắt hết khoản phí dành cho bà.” Chử Tiểu Du cả đời phải chiến đấu, cả đời hận thù, gương mặt đầy âm u nhìn người phụ nữ này, mắt đỏ hoe nhìn mẹ Sở, thấy bà không phản ứng lại lạnh lùng nhìn Sở Tiểu Mộc.



Chử Tiểu Du cười mỉa mai, cậu vẫn luôn biết tình hình nhà họ Sở, biết được Hoàng Gia Lan(*) sau khi chết cậu sẽ khoái chí một thời gian, cảm thấy ông trời thật có mắt, càng kỳ vọng hơn đối với việc cậu phẫu thuật. Chử Tiểu Du rất muốn ở trước mặt người đàn bà này mà khoe khoang cậu là một người đàn ông thật sự.



[(*)Ở chương 30, tác giả ghi tên mẹ Chử Tiểu Du là Hoàng Quế Trân(黄桂珍), mà ở chương này trở đi thì lại là Hoàng Gia Lan(黄家兰) nên mình để thành Hoàng Gia Lan nhé.]



Mẹ Sở, Hoàng Gia Lan bình tĩnh lại, bà biết bây giờ không thể khóc lóc om sòm làm loạn, người đàn ông đứng bên ngoài thật đáng sợ.



Hoàng Gia Lan môi run rẩy nói: “Tiểu Du, mẹ sắp chết, mẹ biết hiện giờ con sống rất tốt, tâm nguyện của mẹ cũng được sáng tỏ. Nhưng em trai con còn bé, con nhất định phải cứu nó.”



Chử Tiểu Du không nói lời nào.



Hoàng Gia Lan trong lòng ẩn ẩn có chút hi vọng, nhận thấy nhược điểm của Chử Tiểu Du, cậu cần một người vì cậu mà đi đến cuối cùng.



“Mẹ biết cuộc sống của con cũng không êm xuôi, nhưng hai con là anh em, không nói tới chuyện trước kia nhưng mai sau con không hi vọng có ai bên cạnh mình? Tương lai con già đi, em con còn có thể lo cơm lo áo cho con.” Hoàng Gia Lan giống như những người mẹ khác, tận tình khuyên nhủ đứa con lạc đường.



“Con lại không thể kết hôn, cũng không thể sinh con, người nào không chê bai con…”



Cứt chó!



Hai người chính là cứt chó mà tôi dẫm phải, hủy hoại cả cuộc đời tôi.



Chử Tiểu Du tức đến cả người phát run, vẻ mặt thậm chí có chút hung dữ: “Ai nói tôi sẽ không kết hôn? Tôi muốn kết hôn ngay bây giờ.” Cậu dừng lại, ánh mắt lạnh băng dừng trên ngươi Sở Tiểu Mộc, nhíu mày: “Còn cậu… Đi, tôi nói chuyện với cậu.”