Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay
Chương 33 : Kế hoạch sủng thê (13)
Ngày đăng: 13:52 30/04/20
Chử Tiểu Du trưởng thành hoàn toàn nằm ngoài những gì Hoàng Gia Lan tưởng tượng về một đứa trẻ tự ti yếu đuối, ánh mắt kia dường như hận không thể giết chết mẹ con bà. Hoàng Gia Lan ngay lập tức căng thẳng, ôm chặt lấy Sở Tiểu Mộc: “Con muốn nói chuyện gì với nó?”
“Mẹ nói với con rồi, em trai con chưa trưởng thành, con là người thân duy nhất của nó, con vứt bỏ em trai mình, nghĩ xem các bạn học sẽ nhìn con là người như nào?” Hoàng Gia Lan đã hơi luống cuống, quân cứu viện mãi không thấy đến, bà chỉ có thể nói lung tung giữ lý.
Chử Tiểu Du nhìn Hoàng Gia Lan bảo vệ Sở Tiểu Mộc, đã triệt để hiểu rõ ý của bà: “Bà tưởng lấy đạo lý là đe dọa được tôi? Hoàng Gia Lan tôi cho bà biết, tôi cái gì cũng sợ nhưng duy nhất chỉ riêng bà, tôi không thỏa hiệp hay nhân nhượng cho dù một chút. Ngay cả khi tôi chết, tôi cũng chết cùng bà!”
Hoàng Gia Lan lộ rõ bản tính, đẩy Sở Tiểu Mộc ra, mở cửa xe ngã nhào cả người xuống đất, bảo tiêu đứng bên cạnh cửa xe nhíu mày đi tới kéo bà dậy, nhưng Hoàng Gia Lan vừa khóc vừa gào, ngồi trên mặt đất hai chân đá loạn trên không, cho dù hai người đàn ông cao to cũng mất mấy giây mới nhấc bà lên được.
Hoàng Gia Lan còn gào to: “Đánh người, gọi cảnh sát cho tôi với, đám này là kẻ giết người.”
Bây giờ là giờ tan học, tính thêm các bạn học của Chử Tiểu Du, cổng vào khu dạy học đã chật cứng không ít người, cả giáo sư cũng chạy tới.
Hai tên bảo tiêu lạnh mặt muốn ép Hoàng Gia Lan vào trong xe, Chử Tiểu Du cũng bước xuống xe, lạnh lùng nhìn Hoàng Gia Lan: “Thả bà ý ra, cứ để cho bà ta làm loạn.”
Bảo tiêu khó xử nhìn Trịnh Tranh, hắn lại thản nhiên gật đầu.
Bảo tiêu vừa thả tay ra, Hoàng Gia Lan ngã phịch xuống đất vừa gào vừa khóc loạn lên, đây là cách bà đối phó với các cán bộ bí thư trong thôn, cách này dùng ở đâu cũng hiệu quả.
Thế nhưng Chử Tiểu Du mặt không đổi sắc, hay chính xác là mặt cậu không có cảm xúc, cả người cậu đều run rẩy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn bà khóc lóc om sòm ngồi trên mặt đất.
Đột nhiên Sở Tiểu Mộc xuống xe, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cúi đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đứng lên đi.”
Hoàng Gia Lan gào con: “Con của tôi, sao số con lại khổ như vậy, anh trai lên đại học thì không cần chúng ta nữa, con mẹ phải làm sao bây giờ… Đều do mẹ, đều do mẹ cả…”
Sở Tiểu Mộc chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, ai nhìn thấy mẹ mình như vậy cũng sẽ không vui vẻ được, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh chỉ trỏ bọn họ, cắn chặt môi đi về phía Chử Tiểu Du.
“Tôi nói chuyện với anh.”
Chử Tiểu Du vốn đang nhìn chằm chằm Hoàng Gia Lan dù không thể hiện ra quá rõ nhưng vẫn mang theo ít nhiều phẫn hận nhưng đối với tiểu tử họ Sở lại bình thản hơn nhiều: “Lên xe rồi nói.”
Vóc dáng hai anh em đều không cao, ông trời không ưu ái hai anh em họ. Mấy ngày nay Chử Tiểu Du được tẩm bổ trông tốt hơn nhiều, nhưng sắc mặt Sở Tiểu Mộc vàng vọt, gầy như que củi.
Nếu không phải như vậy, chắc nó cũng đẹp trai hơn rồi.
Không có bảo tiêu, hai người đóng cửa ngồi phía sau, không ai nhìn mặt ai, hai gương mặt hao hao giống nhau nhưng lại vô cùng xa cách.
Sở Tiểu Mộc nói: “Tôi không nghĩ đến chuyện đi theo anh.”
Chử Tiểu Du không lên tiếng, cậu cũng không muốn gặp Sở Tiểu Mộc, cậu không nói lời độc địa với bất cứ ai ngoại trừ Hoàng Gia Lan.
Hắn nhịn không được kéo áo Chử Tiểu Du lên, trên da thịt trắng như tuyết kia có vô số vết đỏ, vì thắt quá chặt mà ngực bị biến dạng, xiêu xiêu vẹo vẹo giống đóa hoa tàn.
Trịnh Tranh không muốn mắng Chử Tiểu Du, nhưng thật sự hắn rất đau lòng, thở gấp: “Em điên rồi à? Buộc chặt như vậy làm gì?”
Tấm vải không bị tháo xuống hết, một khi tháo hết thì Chử Tiểu Du đau như bị đao chém, cậu cúi đầu lắc lắc, sắc mặt tái nhợt không thôi.
Trịnh Tranh không còn cách nào khác, hiện giờ mèo con của hắn đang bị tổn thương, hắn muốn hôn một cái cũng sợ cậu đau, chỉ có thế nhẫn nhịn, da đầu run lên, hít thở cũng không thông.
Chử Tiểu Du cảm giác Trịnh Tranh đang nhìn cậu, tay nắm chặt quần không ngừng xoa, vẻ mặt cầu xin càng nghĩ càng sợ, bộ mặt xảo trá nhất đáng sợ nhất của cậu đều bị hắn nhìn thấy, Chử Tiểu Du cảm thấy bản thân sắp xong thật rồi, nhưng thật sự cậu hận muốn chết Hoàng Gia Lan, cậu không muốn xấu xa như vậy.
Va chạm ngoài đời quá ít, Chử Tiểu Du còn cảm thấy thế giới này chỉ có trắng và đen.
“Trịnh tiên sinh, anh không yêu em đúng không, em là đồ bại hoại, thấy chết mà không cứu…”
Trịnh Tranh hít sâu một hơi: “Mèo con, em vừa mới nói muốn kết hôn còn gì, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục đi.”
“A?” Chử Tiểu Du ngẩng đầu, không tin vào tai mà nhìn Trịnh Tranh: “Bây giờ?”
Trịnh Tranh gật đầu: “Đúng, bây giờ.”
Chử Tiểu Du vừa do dự lại xúc động, cậu thích Trịnh Tranh thì làm sao lại không thể kết hôn? Hoàng Gia Lan nói cậu cả đời một thân một mình đến cơm ăn cũng không có vậy thì cậu càng muốn kết hôn!
Ngẩng đầu, Chử Tiểu Du kiên định nhìn Trịnh Tranh: “Được, ngay bây giờ chúng ta đến cục dân chính.”
Một buổi hôn lễ thì phải chuẩn bị rất nhiều đồ, nhưng thủ tục lại rất đơn giản, chỉ cần mang theo hộ khẩu và chứng minh thư đi, ảnh có thể đến đấy chụp là được.
Do không phải ngày lễ gì đặc biệt nên chỉ có ba bốn đôi đứng chờ. Hai người không cần phải xếp hàng, Chử Tiểu Du và Trịnh Tranh thề son sắt với nhau ở cùng một chỗ rồi chụp ảnh, vì cần phải nghiêm túc nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trông thật kiên nghị.
Chụp xong ngồi vào trước quầy, Chử Tiểu Du mới kịp phản ứng.
Trời ạ, sao cậu lại tiến tới kết hôn với kim chủ!!!? +_+
Lời tác giả: Không thể viết chơi một tiểu trường kịch:
Lại nói đôi chồng chồng này, đột nhiên một ngày thiên kim chủ muốn tình thú trang phục play, Chử Tiểu Du nghĩ thầm chắc chắn hắn sẽ bắt cậu mặc đồ con gái, nhất định phải từ chối từ chối từ chối!
Sau đó, kim chủ mặc bộ đồ quân nhân đã được ấp ủ từ lâu _(:3ゝ∠)_