Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 34 : Kế hoạch kết hôn (1)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Đến tận khi ra khỏi cục dân chính vào trong xe, Chử Tiểu Du vẫn còn cảm thấy như đang mơ.



Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ cùng bạn bè đi ăn một bữa tôm no nê, sau đó lại biến thành gặp phải người mẹ cặn bã, bỗng dưng cuối cùng lại biến thành đi kết hôn!



Cuộc đời đúng thật có những lúc không ngờ.



Chử Tiểu Du nhìn tờ giấy màu đỏ trong tay, rối rắm không thôi.



Ảnh chụp kết hôn của người ta thì xinh xinh đẹp đẹp, nhưng Chử Tiểu Du mặc áo khoác của Trịnh Tranh, giống như con mèo đáng thương bị nhấn chìm trong nước, lại so với kim chủ đứng bên cạnh cậu, Chử Tiểu Du tan nát cõi lòng.



Nhưng vẫn đáng tự hào.



Chử Tiểu Du cất tờ giấy màu đỏ đi, sau đó quay đầu lo sợ nói với Trịnh Tranh: “Trịnh tiên sinh, chuyện kết hôn của chúng ta nhất định không thể nói cho ai biết hết, ai cũng không được nói.”



Trịnh Tranh nhướng mày: “Hửm?”



Muốn nói sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho anh, Chử Tiểu Du trong lòng có chút tự trách bản thân quá bốc đồng, cậu thì không có vấn đề gì nhưng sẽ biến kim chủ thành chủ đề người khác bàn tán lúc trà dư tửu hậu(*).



[(*)Trà dư tửu hậu: chỉ lúc nhàn rỗi.]



Chử Tiểu Du đau lòng thay Trịnh Tranh, giang hai tay ra nũng nịu: “Muốn ôm một cái.”



Trịnh Tranh trong lòng nổi sóng, kéo thắt lưng ôm chầm lấy Chử Tiểu Du, hôn chóp mũi con mèo nhỏ.



Hôm nay có việc mừng, Chử Tiểu Du vừa về nhà đã bảo mọi người làm thêm thật nhiều đồ ăn, bình thường cậu sẽ không nói chuyện cùng bảo tiêu, người hầu vả cả bảo mẫu, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy lòng bọn họ nhưng lần này cậu thật sự muốn cùng bọn họ ăn bữa cơm để chúc mừng chuyện vui này.



Đương nhiên, việc chúc mừng kết hôn lại không thể nói _(:3ゝ∠)_



Nhưng làm gì có ai không nhìn ra!



Hai người trên bàn cơm tình nồng ý mật muốn ngược đàn cẩu độc thân, mặc dù không tình chàng ý thiếp đến đáng sợ như vậy nhưng ánh mặt Trịnh Tranh cưng chiều đều rõ đến chảy không ra nước, Chử Tiểu Du lại đỏ mặt từ đầu đến cuối, liếc mắt nhìn Trịnh Tranh đã lập tức dời mắt đi, dường như sợ bị bắt gian tại trận.



Các anh em cùng Trịnh Tranh ăn cơm đều thầm khóc trong lòng, cảm thấy bản thân như đang ăn thức ăn cho chó vậy.



Cơm nước xong, Trịnh Tranh vui vẻ phát cho mỗi người một bao đỏ thẫm, nháy mắt không khí trở nên sôi động. Bảo tiêu không dám lỗ mãng với Trịnh Tranh, chỉ có thể trêu chọc Chử Tiểu Du nói cậu may mắn khiến cậu vui vẻ ánh mắt sáng lấp lánh, tiến lên bắt tay từng người một nói cảm ơn.




Hắn có chút điên cuồng, lại nhìn khuôn mặt đã ửng hồng của Chử Tiểu Du, nghẹn không thở nổi, không quan tâm đôi môi bị cắn nát của Chử Tiểu Du, hôn tới tấp đem hai chân cậu như nhũn ra.



Nhưng còn chưa qua ba tháng, Trịnh Tranh nghẹn đầy bụng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mèo con, em còn muốn mang thai nữa? Đã vậy tối nay anh cho em mang thai luôn?”



Chử Tiểu Du sững sờ, không biết lấy sức lực ở đâu, đẩy Trịnh Tranh ra khỏi cửa: “Hôm nay chúng ta chia phòng ngủ!”



Trịnh Tranh: “…”



Đêm tân hôn mà bị bỏ rơi.



Chắc lên đầu đề báo xã hội mất.



Đóng cửa xong, Chử Tiểu Du ở bên trong mặt đỏ tim đập thình thịch, vốn cậu chỉ muốn trêu Trịnh Tranh một chút, kết quả lại vơ được cả con thuyền tình ái.



_(:3ゝ∠)_



Chử Tiểu Du nhận ra lập tức không ngủ được, tắm rửa xong trèo lên giường, lúc xoay người, lúc cọ gối, lúc ôm chăn, Chử Tiểu Du trong lòng rất ngứa ngáy, cuối cùng đến tận hai giờ sáng, hai con mắt u sầu.



Một lúc sau, cậu trộm chạy ra khỏi phòng, chạy đến sofa chui vào trong ngực Trịnh Tranh.



Sofa không nhỏ nhưng dáng người Trịnh Tranh cao to, lại thêm Chử Tiểu Du không đủ nằm, con mèo con chỉ có thể cuộn mình nép vào trong ngực Trịnh Tranh, giả vờ mình thật nhỏ bé.



Trịnh Tranh cười khẽ, rung cả tai Chử Tiểu Du.



Chử Tiểu Du đỏ mặt, Trịnh Tranh vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ngủ ngon rồi ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới, hửm?”



Chử Tiểu Du lớn gan lớn mật, nói: “Hôn hôn, hôn hôn mới ngủ.”



Trong lòng Trịnh Tranh như thủy triều lên, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, hôn lên trán cậu một cái.



Chử Tiểu Du nhếch môi cười, chôn mặt vào hõm vãi Trịnh Tranh làm nũng, không bao lâu thì ngủ mất.



Sáng hôm sau, hai người bị chuông điện thoại đánh thức, Trịnh Tranh dỗ con mèo nhỏ đang ngủ một chút, vừa nhắm mắt vừa nghe, mãi mới “Ừ” một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”