Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 39 : Kế hoạch kết hôn (6)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Chử Tiểu Du vẫn quyết định đi đến trường trước khi đi tuần trăng mật, dù sao cuộc đời của cậu cũng không thể tránh khỏi được.



Vào lớp cậu vẫn ngồi ở cuối cùng, Chử Tiểu Du phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, may thay giáo sư đến cứu vớt cậu. Đến khi tan học giáo sư còn chưa đi, lớp trưởng đã chạy đến ngồi bên cạnh cậu, chặn đường ra của Chử Tiểu Du.



Cùng lúc đó, vài bạn học còn tò mò quan sát cậu, vẫy tay chào hỏi.



Chử Tiểu Du không hiểu ý của bọn họ, hít sâu một hơi: “Lớp trưởng.”



Lớp trưởng đại học như chiến sĩ cách mạng, chỉ có Chử Tiểu Du thành thành thật thật gọi là lớp trưởng, đám bạn của lớp trưởng khóc thầm trong lòng, giả vờ cười ngồi bên cạnh cậu: “Chử Tiểu Du này, sự việc hôm trước chúng tôi nhìn thấy hết rồi, cậu là mồ côi?”



Chử Tiểu Du mắt mèo sâu thẳm nhìn cậu ta, gật đầu.



Lớp trưởng cười haha: “Không ngờ tới, chúng tôi nhìn cách ăn mặc của cậu đều nghĩ cậu là người có tiền, soái ca hôm trước là ai vậy? Hai người quan hệ gì?”



Chử Tiểu Du trầm mặc, trước khi đến trường cậu đã chuẩn bị kĩ càng nếu các bạn phớt lờ cậu, mắng cậu không hiếu thảo hay gì đó, tất nhiên cũng có người nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Trịnh tiên sinh.



Quan hệ hôn nhân không thể công khai, quan hệ đồng tính luyến ái cũng không thể thừa nhận, nói chung chung là anh trai sẽ làm mọi người nghĩ đến quan hệ bao dưỡng, Chử Tiểu Du sẽ không nói dối, chỉ có thể ngậm miệng không nói gì.



Nhưng vẻ mặt khẩn trương đã bán đứng cậu.



Lớp trưởng cũng đoán được chắc chắn có bí mật gì đó, trông hơi nản lòng, một lúc sau sắc mặt ảm đạm đặt tay ở trên vai Chử Tiểu Du, nói: “Quan hệ gì không quan trọng, nhưng cậu phải nhớ kỹ không cần biết cậu có tiền hay không, hồi đầu năm, tôi là lớp trưởng của cậu, làm cán bộ…”



Chử Tiểu Du: ‘… Cái quái gì?’



Lớp trưởng cười haha hai tiếng: “Về sau cậu cũng đừng trốn học, tôi còn đi tìm giáo sư xin phép cho cậu, cậu giả giấy phép của bệnh viện về đây là xong. Lần sau đến trường, ai dám bắt nạt cậu tôi liền gọi anh em hội bóng rổ đến đánh.”



Chử Tiểu Du bị sự cao cả của cậu ta làm giật mình: “Cảm, cảm ơn lớp trưởng.”



Nói xong Chử Tiểu Du vẫn còn chưa hoàn hồn, cảm thấy thế giới này có hơi huyền diệu.



Điển hình như lớp trưởng cậu đã thấy quen, ở trường người như này cũng coi như là nhân vật có tiếng, vào tiết mới cậu ta ngồi ở bên cạnh Chử Tiểu Du nói không ngừng nghỉ, còn kể cả chuyện ngày bé cậu ta bị cha đáng sưng cả mông.



Luyên thuyên mãi cậu bạn lớp trưởng kể chuyện vừa mới mua xe, thế nhưng làm việc chăm chỉ mà vẫn túng thiếu. Vì thế mỗi lần cậu ta chở cha đi cùng sẽ tạt qua trạm xăng, mấy lần quỷ kế này làm cha cậu ta cầm ví tiền mà xót xa không thôi, phải thề là không bao giờ đi xe của tên trộm này nữa.



Chử Tiểu Du lớn như vậy mà chưa từng thấy ai nói chuyện như vậy, hơi bất ngờ đứng hình một lúc, nhưng cậu cũng rất vui, vừa tan học đã lấy dũng khí muốn mời khách: “Lớp trưởng này, tôi muốn mời cậu đi ăn tôm hùm, gọi cả đội bóng rổ luôn.”



Kết quả Chử Tiểu Du hối hận muốn chết.



Lớp trưởng thật sự gọi một đội bóng rổ tới, toàn những người cao to. Chử Tiểu Du ngồi lọt thỏm trong đám đàn ông này, giống như đặt chân vào thế giới của người khủng lồ, đau đớn nhìn đàn “Teddy” này khoe khoang giữa ban ngày ban mặt.




Ánh mắt Chử Tiểu Du phức tạp nhìn Trịnh Tranh, muốn nói lại thôi, Trịnh Tranh cười nói: “Tiểu Du, bây giờ là tuần trăng mật của chúng ta.”



Trong chớp mắt Chử Tiểu Du lại chán nản, hôm qua cậu còn chuẩn bị đâu ra đấy, cuối cùng lại vô dụng, không được đi bơi, cậu muốn tận hưởng tuần trăng mật này làm gì!



Nhưng Trịnh Tranh vẫn tràn đầy thích thú, giao Chử Đỉnh Đỉnh cho Chử Tiểu Du bế, chờ làm thủ tục xong lại lái xe ra ngoài với Chử Tiểu Du.



Chử Tiểu Du còn buồn bực, bỗng dưng trước mắt là biển cả, Chử mèo con lập tức vui vẻ.



Thật sự rất tuyệt đẹp.



Chử Tiểu Du ghé đầu vào cửa sổ, sắp chảy nước miếng. Trịnh Tranh cười liếc nhìn cậu, giảm tốc độ mở một khe cửa số xuống cho cậu, Chử Tiểu Du hưng phấn, mắt mèo như nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bế Đỉnh Đỉnh lên cao một chút lại bảo vệ đầu không để nó bị trúng gió: “Đỉnh Đỉnh, con xem, biển rộng quá.”



Trịnh Tranh mắt tối lại nhìn đầu cậu, có loại cảm giác thỏa mãn: “Còn nhiều điều ngạc nhiên nữa, bảo bối.”



Chử Tiểu Du con ngươi xinh đẹp quay đầu lại nhìn Trịnh Tranh: “Có được xuống nước không ạ?”



Trịnh Tranh dở khóc dở cười: “Không được.”



Mười phút sau, Trịnh Tranh lái xe đến một nơi gần giống đảo tư nhân. Chử Tiểu Du vẫn chưa hiểu chuyện gì hết, sau đó cùng Trịnh Tranh đi thang máy xuống, cửa thang máy vừa mở, mèo nhỏ Chử Tiểu Du bị dọa đến đứng hình.



Đây là thế giới đại dương.



Không đúng, đây là dưới đáy biển.



Trong phòng có sofa màu trắng, còn có bàn ăn, sàn nhà làm bằng gỗ, ở các góc phòng còn có cây xanh, hiện đại mà thanh lịch.



Những thứ này đều không hiếm lạ, lạ ở chỗ này là phòng khách có một mặt tường pha lê trong suốt.



Bên ngoài tường pha lê là biển cả màu xanh lam tĩnh mịch, một đàn cá biển màu tím nằm trong san hô, lúc Chử Tiểu Du tới gần, còn có một con cá đưa lưu về phía cậu vẫy đuôi bơi đi, câu người còn bơi qua bơi lại.



Chử Tiểu Du cảm thấy đẹp đến ngây người, thật nhiều cá a.



Chử Đỉnh Đỉnh theo baba lớn dựa sát vào kính nhìn đàn cá, thích thú quơ loạn tay chân, cười



“Tiểu Du, cảnh đẹp không?” Trịnh Tranh mỉm cười ôm lấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, cùng nhau ngắm cảnh đẹp.



Chử Tiểu Du xù lông, mắt mèo sáng lấp lánh nhìn Trịnh Tranh, nói: “Trịnh Tranh, em vừa nghĩ ra một ý.”