Sau Khi Mang Thai Con Của Kim Chủ, Cầu Xin Chia Tay

Chương 40 : Kế hoạch kết hôn (7)

Ngày đăng: 13:52 30/04/20


Trịnh Tranh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng con mèo con luôn thích mùi thịt sống, dạo gần đây thân thể khôi phục lại càng làm ầm ĩ lợi hại, cười nói: “Mèo con có ý kiến gì, muốn ăn cá hay muốn ăn ông xã?”



Chử Tiểu Du lập tức trừng hắn liếc mắt một cái: “Chử Đỉnh Đỉnh đang ở đây đấy! Hơn nữa em đang nghĩ không biết mai sau em làm công việc gì.”



Trịnh Tranh sửng sốt, chưa từng nghĩ cậu bận tâm chuyện này, chẳng lẽ là nhìn thấy cá nên nghĩ mãi sau đi làm trong bể cá?



Chử Tiểu Du nghiêm túc nói: “Trước kia em học xã hội học đã từng nghĩ qua rồi, nhưng cũng không chắc. Bây giờ cũng vậy, em nghĩ em có thể đến công tác ở cô nhi viện hoặc là tổ chức từ thiện.”



Trịnh Tranh nhướng mày nhưng cũng không bất ngờ, bất ngờ ở đây là Chử Tiểu Du vừa nhìn thấy cá lại nghĩ đến chuyện hão huyền này. Trong thâm tâm hắn vẫn hy vọng nuôi bảo bối ngoan ngoãn ở nhà, nhưng Chử Tiểu Du lại muốn ra ngoài xã hội, ý nghĩ muốn hòa nhập với xã hội ngày càng mãnh liệt.



Giống con mèo vừa nhát gan vừa nơm nớp lo sợ bước chân ra đời, ánh mắt hốt hoảng lại hiếu kì.



“Anh phản đối sao?” Chử Tiểu Du thăm dò nhìn Trịnh Tranh, sợ hắn không vui.



Trịnh Tranh cười, trong mắt cưng chiều nhìn Chử Tiểu Du, nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề: “Em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, nghĩ trước có ổn không?”



Chử Tiểu Du bị thuyết phục, gật đầu một cái, cũng âm thầm quyết đinh phải học xong sớm, phải nhanh đi làm chuyện có ý nghĩa.



Trịnh Tranh là nam nhân đích thực, cậu không làm trăm công nghìn việc trong một ngày như Trịnh Tranh được, nhưng cậu có khả năng làm tất cả những gì có thể.



Mèo con kiên nhẫn suy nghĩ.



Mấy ngày kế tiếp đều là Trịnh Tranh sắp xếp vì Chử Tiểu Du muốn mỗi ngày đi một chỗ. Nửa đời của cậu đều không ra khỏi trại mồ côi, quy định buổi tối 9 giờ là phải đi ngủ nên Chử Tiểu Du không xem TV nhiều, về sau bị Trịnh Tranh bao dưỡng trong “Lồng Vàng” mới bắt đầu học chơi game, cậu đối với thế giới này vừa xa lạ vừa tò mò.



Hầu như Chử Tiểu Du nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy thú vị, nhìn thấy sư tử biển là hưng phấn kéo tay áo Trịnh Tranh gọi tới gọi lui, mắt mèo tỏa sáng. Trịnh Tranh có trở lại tuổi 20 cũng không buồn liếc mắt nhìn mấy thứ này, nhưng Chử Tiểu Du ngồi bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy mọi thứ đều đẹp đều đáng yêu, cũng liếc mắt nhìn một cái.



Đương nhiên, ở trong đám người chật chội, Chử Tiểu Du khóc lóc, cơ thể bé nhỏ dính lấy hắn là đánh yêu nhất.


Trịnh Tranh trong lòng cũng cảm thấy áy náy nhưng hắn không thể thừa nhận sai lầm, lại càng không thể tính sổ việc Chử Tiểu Du câu dẫn mình, không nhịn được cảm giác muốn lấy mạng người lần nữa: “Anh đi bế Đỉnh Đỉnh tới, em chơi cùng con nhé?”



Chử Tiểu Du sụt sịt mũi: “Không được, không thể để cho Chử Đỉnh Đỉnh nhìn em trong bộ dạng như này.



Trịnh Tranh thở dài, bàn tay chạm vào bụng dưới của cậu, Chử Tiểu Du cảm giác được ngón tay thô ráp thì cả người nhanh chóng như nhũn ra, nhưng Trịnh Tranh lại nhíu mày, vô cùng đau lòng: “Hôm qua làm trên sofa cũng không dùng bao.”



Chử Tiểu Du lại không thèm để ý: “Năm nay chúng ta mới có Đỉnh Đỉnh, sao có thể một lần trúng chiêu?”



Trịnh Tranh nghĩ lại nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Đến tối, không biết Chử Tiểu Du ăn phải cái gì lại làm nũng muốn làm, Trịnh Tranh không bị mắc mưu nữa, đánh một cái lên mông Chử Tiểu Du: “Đêm mai lại nói.”



Nhưng kết quả cả đêm Trịnh Tranh không tài nào ngủ được, một đêm vào phòng tắm mấy lần, sau đó không thể nhịn được nữa, đem Chử Tiểu Du đang ngủ say làm đến tỉnh giấc, Chử Tiểu Du bị quấy rầy mất giấc ngủ ngon bắt đầu phản kháng, lẩm bà lẩm bẩm đạp ông xã nhà mình mấy cái mấy, mới ngoan ngoãn ôm người.



Như vậy 2 ngày trời, Chử Tiểu Du chưa từng bước chân ra khỏi phòng, cả phòng như vậy chỉ có thùng rác mới được ra ngoài.



Nhóm thứ ba chính là cái đuôi nhỏ vô dụng nhất, hai ngày phải lục thùng rác, đến hôm nay vẫn như cũ mò rác tìm manh mối. Sau đó đem đáp án xấu hổ (Bản gốc: 囧 囧 囧 囧) về báo cáo cho Trịnh Quốc Đống.



Ừm… Trong túi rác có tampon và bao cao su.



Mặc dù Trịnh Quốc Đống không tận mắt nhìn thấy nhưng lần đầu tức đến ôm ngực: “Đồ biến thái! Đã là người song tính lại còn có kinh nguyệt! Quả nhiên là biến thái! Biến thái!”



Hôm nay, Trịnh Quốc Đống khóc lóc trực tiếp ngã từ trên sofa xuống, suy nghĩ nửa ngày, không cam lòng chạy tới nói cho lão thái thái.



Nhưng lời này không đề cập đến thì không sao, đây đường đường là chủ tịch Trịnh thị lại cho người đi lục túi rác của con trai, còn móc cả tampon, lão thái thái nghe thì tức đến suýt chút nữa đứng bật dậy: “Trịnh Quốc Đống! Mày không có chút tiền đồ nào à? Làm người có thể vô sỉ nhưng không thể bỉ ổi như thế được. Lời này mà đến tai con trai mày, mày còn mặt mũi nào mà làm cha nó nữa?”



“Bà già này cũng không có mặt mũi nào nhận mình là mẹ mày!”



Lão thái thái mắng đến ngực cũng phập phồng, một lúc lâu sau bà vẫn còn trừng mắt nhìn đứa con trai đang run rẩy. Bất quá tâm tư bà lại biến chuyển vô cùng sinh động, sắc mặt cũng vì thế mà tốt lên nhiều.