Say Mộng Giang Sơn

Chương 1004 : Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng

Ngày đăng: 21:03 18/04/20


Rèm xe vừa kéo, Dương Phàm liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười cửa Độc Cô Vũ, dưới mái hiên gợn sóng nước đang tí tách.



Người thu được lợi ích lớn nhất từ mưa gió chốn Trường An đương nhiên là Võ Tắc Thiên và hai tông Ẩn Hiển đứng sau phát động kế sách đồng thời mượn tay Võ Tắc Thiên để thu toàn thắng. Nhưng trừ bọn họ ra, vẫn còn rất nhiều người thu được lợi ích từ trong đó, Độc Cô thế gia là một trong số đó.



Đương nhiên, lợi ích mà họ đạt được trên quyền lực chính trị cũng không trực tiếp biểu hiện ra, Thẩm Mộc và Dương Phàm đều có ý thức không để cho họ lẫn vào quá nhiều trong đấu tranh quyền lực đấy, điều này sẽ khiến cho thế cục sau này càng thêm phức tạp.



Nhưng lợi ích trên lĩnh vực kinh tế, là sự vùng dậy của đại tộc địa phương, đương nhiên sẽ phản tác dụng trên mặt chính trị. Thế lực và ảnh hưởng mà bọn họ có được bây giờ vẫn có sự phát triển rất lớn. Điều này là thực tế khách quan, Dương Phàm và Thẩm Mộc cũng không có cách nào, chỉ có thể mặc cho nó phát triển.



Dương Phàm và Thẩm Mộc xuất thân thứ tộc, theo bản năng, không muốn nhìn thấy Thế gia đại tộc độc tài nắm giữ triều chính, tuy rằng theo lí trí bọn họ cũng hiểu được, xuất thân thứ tộc không có nghĩa là làm quan sẽ nhất định thanh liêm, con cháu thứ tộc cũng chưa chắc đã có tài cán như con cháu thế tộc, cách nghĩ dựa vào cấp bậc từ trước đến giờ đều là ngu xuẩn.



Hơn nữa bất kể cổ kim, mặc dù Thế gia ngàn năm đã không còn nữa, Thế gia chính trị cũng vẫn tồn tại như trước, sự tồn tại của nó có lẽ sẽ không được lâu như ngàn năm, nhưng sức ảnh hưởng của mấy đời người thì vẫn là có. Chỉ cần cơ cấu tổ chức của gia đình, thân tộc, xã hội không thay đổi, chỉ cần nhân loại vẫn còn tình cảm, thì chuyện này vĩnh viễn không thể tránh khỏi.



Dương Phàm và Thẩm Mộc không hề kiêu ngạo đến nỗi tự cho rằng có thể dao động nó, cái này vốn dĩ là xuất phát từ tình cảm căn bản nhất của con người. Đổi lại là ngươi, ngươi có thực lực và tài nguyên mà người khác không có, ngươi sẽ đưa hết cho đứa con thân thiết của ngươi chứ, ngươi sẽ toàn tâm toàn ý dìu dắt hắn, giúp đỡ hắn, hi vọng hắn có thể đi được xa hơn ngươi chứ?



Thẩm Mộc và Dương Phàm đều là người thông minh, biết rõ không thể phản lại được. Bọn họ cũng sẽ không nghịch thiên hành sự, mà là thích ứng với nó. Huống chi bọn họ lúc này vẫn cần sự ủng hộ của Thế gia Quan Lũng, đặc biệt là khi Hoàng đế sắp rời đô, mà Quan Trung lại là nơi quan trọng của Thế Gia Quan Lũng, bảy tám đời kinh doanh, thế lực của bọn họ phức tạp, cho dù là hoàng quyền cũng chẳng cách nào diệt trừ tận gốc, phân chia lợi ích thích hợp cùng hưởng là lựa chọn duy nhất.



Độc Cô Vũ rất vui vẻ, vốn dĩ trong lúc thế gia Quan Lũng đang càng ngày càng quẫn bách, Độc Cô Thế Gia chính bởi vì dẫn đầu lựa chọn hợp tác với sĩ tộc Sơn Đông thực lực hùng hậu, so với việc các Thế gia Quan Lũng khác bảo toàn nguyên khí, chỉ là Sĩ tộc Sơn đông kế thừa ngàn năm, sớm đã tự thành hệ thống, y trước giờ bị bài xích ở bên ngoài.



Ngược lại sau khi chọn hợp tác với Dương Phàm, y rốt cuộc đã đạt được ước muốn. Bây giờ Sĩ Tộc Sơn Đông suy xét đến việc Hoàng đế sắp dời đô, thế lực quan trường của bọn họ gần như tổn thất nghiêm trọng. Không có mấy chục năm thì không khôi phục nổi nguyên khí. Cho nên bắt đầu tỏ thái độ, thường xuyên tiếp xúc với Thế gia Quan Lũng sinh sống ở địa phương, tăng cường hợp tác, điều này khiến Độc Cô Vũ càng thêm hãnh diện.



Dương Phàm nhìn thấy Độc Cô Vũ, trên mặt liền nở nụ cười, chân đã đặt xuống mặt đất. Mưa phùn như giăng tơ, Dương Phàm không đợi Cổ Trúc Đình mở ô cho hắn, liền bước nhanh xuống, nhấc cánh tay của Độc Cô Vũ vui vẻ nói: - Độc cô huynh đến đây rồi, sao lại đợi ta ở dưới mái hiên. Người trong viện tử của ta toàn người thô kệch, không biết cách tiếp đãi khách, Độc Cô huynh xin đừng trách!



Cổ Trúc Đình lo nét mặt đỏ bừng của mình bị người khác phát hiện ra điều khác thường, lại lo búi tóc quần áo xộc xệch, cho nên còn trốn ở trong xe sửa sang lại một lượt, rơi về phía sau của Dương Phàm, đợi đến lúc Dương Phàm sánh vài cùng Độc Cô Vũ đi vào phòng khách, nàng mới từ trong xe, khoan thai xuất hiện.


Dương Phàm lắc đầu, nắm lấy cánh tay thon của nàng vuốt ve lên gò má mình, hồi lâu mới trầm ngâm nói: - Không có gì, chỉ là muốn nghỉ một chút!



Cổ Trúc Đình cúi đầu thấp xuống, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp cho hắn, thấy hắn tinh thần sa sút, Cổ Trúc Đình càng thêm lo lắng, nàng cắn đôi môi mỏng xinh đẹp, khuôn mặt ửng đỏ, lấy hết dũng khí nói: - A lang mệt mỏi rồi thì quay về phòng ngủ nghỉ ngơi. Nô gia nô gia hầu hạ A Lang



Dương Phàm kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lộ ra một ý cười cổ quái, Cổ Trúc Đình bị hắn nhìn đến khó xử, hai má nóng lên, cúi thấp đầu xuống nói: - Trong phòng ngủ yên tĩnh hơn một chút.



Lời này có chút giấu đầu hở đuôi rồi, Dương Phàm bỡn cợt hỏi: - Tuy rằng yên tĩnh, nhưng không sợ A Lang vết thương chưa lành sao?



Đây là một lí do từ chối của Cổ Trúc Đình lúc xấu hổ, chỉ có điều lúc này nàng tự chủ động, nên khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, vẫn chưa phát hiện ra Dương Phàm đang trêu chọc mình, bởi vậy cúi đầu, xấu hổ nói: - Nghe nói nghe nói hầu hạ nam nhân, có lúc không cần nam nhân phải mệt nhọc!



Ý cười trong mắt Dương Phàm càng lộ rõ: - Hả? Nàng cũng hiểu à?



Cổ Trúc Đình đỏ mặt nói: - Thiếp làm sao hiểu được, đấy là trước kia giao lưu với bọn giang hồ, nghe bọn họ nói qua. Nhưng



Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói: - Nhưng A Lang chắc chắn hiểu được, A Lang có thể dạy dạy cho thiếp.



Nàng đánh bạo nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp ướt át, còn đẹp hơn cả ánh nắng chiều. Dương Phàm không kìm nổi cúi đầu cười, hắn nhẹ nhàng nhìn, Cổ Trúc Đình giống như một còn mèo bị hắn ôm vào trong lòng ngực. Dương Phàm khẽ hôn một cái trên gò má mềm mại của nàn, dịu dàng nói: - Đúng là một người con gái tốt, ta rất may mắn, may mà ta chưa từng bỏ lỡ nàng!



Dương Phàm lúc này không có kích động, chỉ muốn ôm thân thể kiều diễm của nàng như thế này, nhưng Cổ Trúc Đình lại hiểu sai ý, cho rằng Dương Phàm muốn nàng ở chỗ này, hồi hộp như một cây cung. Dương Phàm thấy nàng hồi hộp, liền cố ý đùa nàng: - Nàng yên tâm đi, gần tới chạng vạng, tuyệt sẽ không có cái gì mà đại ca tam đệ đến quấy rối.



Đến lúc này Cổ Trúc Đình càng thêm hiểu lầm, nàng đỏ mặt khép ánh mắt lại, đồng ý một tiếng. Chợt nghe trong sân có âm thanh lớn vui vẻ ngân lên: - Muội muội! muội muội! Bản thiết kế nhà chúng ta đã vẽ ra rồi, muội đến mà xem này!



Dương Phàm nghe vậy ngây người, thì thào lẩm bẩm: - Sao ta lại quên nhỉ, ta còn có một đống cậu lớn cậu nhỏ