Say Mộng Giang Sơn
Chương 10051 : Không chịu nổi (1)
Ngày đăng: 21:03 18/04/20
Cùng với Dương Phàm đi trong mưa đến dự yến tiệc của Thẩm Mộc ở phường Bình Khang, Dương Phàm bắt đầu bận rộn. Quan lại đứng đầu Trường An như Trần Đông, Tôn Vũ Hiên của Hình bộ, Hồ Nguyên Lễ, Thời Vũ, Văn Ngạo của Ngự Sử Đài, thậm chí Liễu Tuẫn Thiên không ngừng đến thăm, sau khi đợt diệt trừ, rất nhiều chuyện được vị Dương đại quan sửa chữa xem xét bố trí đường lớn gật đầu mới được.
Trương Xương Tông cũng hay đến bật chợt một chuyến, ý đồ của y cũng vô cùng đơn thuần, chẳng có chút mục đích nào, chỉ là muốn tỏ vẻ quan tâm và thân thiết với Dương Phàm. Đây vẫn chỉ là việc qua lại công khai, còn lén lút tiếp xúc với Dương Phàm và Thẩm Mộc vài lần rồi, Thẩm Mộc còn sắp xếp Trịnh Lão thái công thay mặt các thế gia gặp mặt Dương Phàm một lần.
Những đại gia tộc này là những thế gia nghìn năm đến cuộc bão táp triều đình thay đổi da thịt đều đã trải qua, tuy nói ban đầu lúc quyền lực nằm trong tay hai tiểu bối Dương Phàm và Thẩm Mộc bọn họ có chút căm tức, nhưng một khi bọn họ phát hiện ra sự thật không thể thay đổi, hơn nữa Thừa Tự Đường đã lấn của bọn họ bảy phần, bọn họ liền điều chỉnh lại tâm tính, hòa nhã cùng Dương Phàm và Thẩm Mộc đàm phán.
Lần gặp này rất hòa khí, Trình lão thái công thấy bọn họ căn bản cũng không nhắc đến chuyện phản bội, chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào những thế gia này căn bản không làm. Cái mà Trịnh Lão thái công quan tâm chính là bọn họ cần gì, sau này muốn làm gì, tính toán hợp tác như thế nào.
Dương Phàm và Thẩm Mộc không công bằng với Trịnh lão thái công, thậm chí ngay cả việc chung sống như thế nào sau này giữa Ẩn Tông và Hiển Tông cũng đã đều bàn bạc với lão rồi.
Ẩn Hiện hai tông lần này tuy là liên thủ đối kháng lại thế gia, nhưng giữa hai tông vẫn còn tranh chấp lợi ích của riêng mình, tiếp tục đấu nữa chắc chắn sẽ hai bên cùng thương tổn, nhưng nếu như dàn xếp đến đây, như vậy bọn họ sẽ không thể nào giải quyết triệt để xung đột lợi ích, sau này nhất định sẽ còn tranh chấp.
Điểm này, Dương Phàm và Thẩm Mộc đều không có cách nào tránh khỏi, cho dù bọn họ là anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng không thể nào. Dưới tay bọn họ cũng có rất nhiều người không phải là những miếng gỗ chỉ biết làm theo lệnh, bọn họ cũng có dục vọng của mình.
Là một người đứng đầu, đừng nói Dương Phàm không có năng lực loại bỏ dục vọng của thuộc hạ, cho dù Thẩm Mộc một tay sáng lập Ẩn Tông cũng không có cách nào khiến người của y dừng tay, không có cách nào tránh thì đành phải giải quyết.
Những điều này đều cần phải nghiêm khắc quản lí và điều phối, cần phải giữ quan hệ với các quan viên địa phương. Tuy nói rằng việc này chủ yếu dựa vào quản sự của thuyền, nhưng những quản sự ở Bá Thượng này cũng phải có việc của họ. Cổ Trúc Đình bây giờ còn giữ chức Tào quyền Đà Bả tử của Thuận Tử Môn, cho dù là đối nội đối ngoại, nàng đều có rất nhiều việc phải làm.
Hai tháng trước bởi vì Dương Phàm bị thương nặng, Cổ Trúc Đình gần sự bỏ tất cả mọi việc ở Bá Thượng, đến tận bây giờ mới có thời gian giải quyết. Đợi đến lúc hai tông Ẩn Hiển phân chia thế lực triều đình và giang hồ, nàng nhất định phải bàn giao vị trí cầm lái thủy thuyền này, nhưng trước mắt vẫn là của nàng, huống chi lần vận chuyển này vốn đã chậm hơn một chút so với năm ngoái, càng không được xảy ra chút biến cố nào.
Đến lúc này, toàn bộ trên đảo cũng chỉ còn lại có một đám đàn ông. Dương Phàm tuy rằng đang khỏi dần, nhưng mỗi ngày đều được bồi bổ đầy đủ, bổ đến nỗi hắn cả mặt là hồng quang mơ hồ, ấn đường lòe lòe tỏa sáng, hai mắt lục quang nhấp nháy, nhưng hắn lại không có hứng thú của anh hùng ngày trước, cũng không muốn lang thang ở thanh lâu.
Mỗi sáng sớm Dương Phàm đều bị bình minh đánh thức, có đôi khi hắn thật muốn thử một lần, xem dùng lực có thể đục một cái lỗ thủng ở giường hay không, lại nghĩ đến phòng này là Liễu Huyến Thiên cấp cho hắn đành phải phẫn nộ bỏ ý niệm này đi.
Dương Phàm hiểu chút y thuật, biết mình thật ra là bổ hơi quá, chỉ cần ngừng một ngày ba bữa uống thuốc bổ, hẳn là sẽ sống tốt hơn. Vì thế Dương đại quan nhân liền đi tìm đầu bếp nói rõ, nhưng Chu Sự Phụ tay cầm muôi lại từ chối hắn bằng lập luận một cách đầy chính nghĩa.
Kỳ thật với thân phận của Dương Phàm, trên đảo này nào có người nào dám cãi mệnh lệnh của hắn, nhưng mệnh lệnh này cũng phải phân ra là mệnh lệnh gì, giống như có người phê bình người lãnh đạo như hắn: "Lãnh đạo, tôi phải đưa ra ý kiến, vì công việc ngài rất không chú ý nghỉ ngơi" , Chu đại sư phụ cảm thấy cự tuyệt mới có thể tạm thời gọi là thể hiện sự quan tâm của lão với Dương Phàm!
Vì thế, chu đại sư phụ cầm thìa, dõng dạc cự tuyệt yêu cầu vô lý của Dương đại quan nhân, bởi vì lão giọng quá lớn, còn kéo cả Mã Kiều và Nhậm Uy vào, ý tốt của người ta, Dương Phàm lại không tiện nói ra mình bây giờ bổ đến nỗi giống như một con chó đực đang động dục, đành phải bỏ đi.