Say Mộng Giang Sơn

Chương 1009 : Phong ba Hưng Giáo Tự

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Hương hỏa trong Hưng Giáo Tự rất thịnh, ngay từ đầu các khách tăng không hề chú ý đến đoàn người Dương Phàm, nhưng khi Thượng Quan Uyển Nhi tặng một số lượng lớn bút, hương, dầu, tiền, sau đó, Dương Phàm và Trương Xương Tông cũng công đức rất nhiều, vị tri tăng khách mặt mũi hồng hào, bảo tướng trang nghiêm kia lập tức tươi cười nghênh đón.



Một phen hàn huyên, Uyển Nhi dùng họ của mẫu thân là Trịnh Thị, tự xưng Trịnh Uyển Nhi, cùng với trượng phu đến đây dâng hương, cầu Phật tổ phù hộ cho đứa con nhỏ trong bụng. Vì thế Dương Phàm liền biến thành Trượng phu của nàng. Dương Phàm bây giờ ở Trường An cũng coi là nhân vật có thế lực, tên tuổi tự nhiên đổi lại, Uyển Nhi sửa họ cải danh cho hắn, Dương Phàm trước mặt các tri khách tăng trở thành Dương Kiều.



Hai người bọn họ nói những lời này trước mặt Trương Xương Tông, nhưng Trương Xương Tông lại không biết những gì người ta giấu diếm ở bên trong lại là sự thật, trong lòng còn thầm khen hai người diễn tự nhiên.



Người tri khách tăng rất nhiệt tình, cũng rất biết cách ăn nói. Phật gia cũng muốn mời nhiều khách đến đây hương khói mới có thể thịnh. Người Tri khách tăng rất ân cần đề nghị được đi tham quan một chút quanh chùa chiền, còn mời phương trượng đại sư cầu phúc cho vị thí chủ này. Uyển Nhi vốn tin đạo Phật, Dương Phàm cũng muốn lấy may mắn, đương nhiên là đồng ý.



Đỗ Văn Thiên vừa giả bộ dâng hương, vừa tiến tới gần đám người Dương Phàm, trộm nghe bọn hắn và tri khách tăng nói chuyện với nhau, biết được người này họ Dương tên Kiều, thê tử tên Trịnh Uyển Nhi, trong ấn tượng của y chưa từng nghe qua nhân vật nổi danh nào có tên như vậy, dũng khí lại càng tăng lên.



Hưng Giáo Tự do ba bộ phận điện vũ, kinh lâu, tháp viện tạo thành, tuy D và Uyển Nhi hiến cho tự một số lượng lớn hương, dầu và tiền, cũng không thể đi vào bên trong, cho nên chủ yếu là đi du ngoạn ở bên ngoài. Sau khi rời khỏi bảo điện Đại Hùng, bọn họ trước tiên là đi xem Thập Bát La Hán Đường, tiếp theo đi thăm tường khắc “Kim Cương Kinh”.



Uyển Nhi tràn đầy hứng thú với những thứ này, nghe tri khách tăng giải thích cũng thú vị, người tri khách tăng này tuy nói chợ búa một chút, nhưng lại hiểu rất thâm sâu về kinh nghĩa. Sau một hỏi hỏi đáp, đã rất thân. Dương Phàm tuy chẳng thấy thú vị, nhưng chỉ cần Uyển Nhi thích là tốt rồi, cũng rất kiên nhẫn.



Trương Xương Tông lại không kiên nhẫn đi theo người tri khách tăng kia, nhắm mắt theo đuôi lão giải thích cái gì mà PHật giáo kinh nghĩa, y chào Dương Phàm một tiếng, dẫn mấy tên thị vệ, cùng y đi dạo.



Tri khách tăng cùng Dương Phàm và Uyển Nhi đi dạo quanh kiến trúc của mặt trước tự, vòng đến Đông Sương Phòng ở mặt sau đại điện, liền dừng chân nói với Dương Phàm:



- Chỗ phương trượng không tốt xin nữ thí chủ bỏ quá. Kính xin thí chủ chờ một chút, bần tăng đi mời phương trượng đến!



- Làm phiền đại sư!



Dương Phàm tạ ơn, liền muốn vào trong phòng ngồi một chút cùng Uyển Nhi.



Trong nội viện này chủ yếu là tùng và trúc, thanh u hợp lòng người. Trong rừng tùng trúc có một bức tường, mặt trên có khắc tượng ngàn phật, Uyển Nhi cảm thấy rất hứng thú, liền để cho Dương Phàm đi vào trong điện trước.


Chủ nhân Đỗ Phủ Thành Nam – Đỗ Kính Đình vừa nhìn thấy một lá thư, trong thư nói vợ chồng Cao Dương quận vương Vũ Sùng Huấn và An Lạc công chúa, còn có năm vị quân vương của Tương Vương Lý Đán rời giá đến Trường An, Đỗ Kính Đình lập tức động tâm.



Sự thay đổi lần này của Trường An, thế gia Quan Lũng không lấy được nhiều lợi ích, nhưng lòng người không bao giờ đủ, chỉ lợi ích cướp đoạt sĩ tộc Quan Trung làm sao có thể làm cho bọn họ thỏa mãn, bọn họ không chỉ hi vọng có thể đàn áp sĩ tộc Sơn Đông, còn hi vọng khôi phục vinh quang của thế gia Quan Lũng ngày xưa.



Nữ hoàng trở về Trường An, đây là một nguy cơ, nhưng cũng là một kì ngộ. Ai cũng biết nữ hoàng không còn sống bao lâu, biết chắc nữ hoàng rời đo Trường An nghĩa là gì, mười năm nay, dưới dâm uy của nữ hoàng, thế gia Quan Lũng như những cành củi khô dưới mùa đông khắc nghiệt, một chút sinh khí cũng không có. Bây giờ mùa đông sắp qua đi, dã tâm chôn dấu đã lâu của bọn họ cũng đang nảy mầm.



- Phải liên hệ với hai nhà Võ Lý, để ứng phó với thay đổi sau này.



Đỗ Kính Đình lập tức đưa ra quyết định, Trương Xương Tông trong mắt y không có giá trị gì, thế gia kế thừa ngàn năm sẽ không để ý loại quyền thần như thế. Nhưng hai nhà Võ Lý lại chắc chắn trở thành chúa tể thiên hạ, tất nhiên là cần phải kết giao rồi.



Đỗ Kính Đình thầm nghĩ:



- Nên để cho Thiên Nhi đi gặp bọn họ, tuổi bọn họ xấp xỉ, dễ kết giao tình. Một khi sự tình có gì thay đổi, người làm cha như ta cũng dễ ra mặt xoay chuyển.



Thương nghị đã định, Đỗ Kính Đình liền ngẩng đầu lên nói:



- Văn Thiên đâu?



Quản gia khom người nói:



- Lang quân đi Hưng Giáo Tự.



Đỗ Kính Đình nhíu mày, dặn dò:



- Nhanh đi tìm nó, lão phu có chuyện quan trọng dặn dò!