Say Mộng Giang Sơn
Chương 10101 : Nằm phục thừa cơ (1)
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Trần Giai là nô bộc lâu đời của Đỗ gia, một lòng trung thành hết mực với gia chủ. Hắn trạc tuổi Đỗ Văn Thiên, làm bạn với cậu chủ từ nhỏ, vậy nên rất được Đỗ Văn Thiên tín nhiệm. Sau khi hướng mắt nhìn theo đám nô bộc đưa công tử vào trong thành Trường An, Trần Giai mới bắt đầu đi tìm kiếm tông tích của bọn Dương Phàm.
Tiết trời tháng năm đã không còn là thời gian lý tưởng để đi du xuân. Tuy rằng vẫn còn có không ít người tới Phàn Xuyên để du ngoạn, nhưng cũng chỉ là một vài nhóm người lẻ tẻ, chứ thành hàng thành lối như đám người Dương Phàm thì quả là không có nhiều. Tên Trần Giai này cũng rất bền bỉ, vừa tìm kiếm vừa dò la, cuối cùng cũng đã tìm ra được nơi chốn của bọn Dương Phàm.
Trần Giai vô cùng thông minh, hắn chỉ đứng ngắm nhìn từ xa chứ không lại gần. Thi thoảng nhìn thấy có một vài người khách du lịch đang ngắm nhìn trước sau, hắn bèn lại gần rồi nói chuyện vài ba câu. Nhìn từ xa thì thật khó mà phát hiện ra hắn đang theo dõi hành tung của người đằng trước.
Mãi cho đến chạng vạng tối, đám người Trương Xương Tông và Dương Phàm mới cạn nhã hứng, Trần Gia bèn cẩn thận núp đằng sau quan sát, chỉ cần vào đến thành Trường An thì hắn lại càng thuận tiện theo dõi hơn. Đâu đâu trong thành Trường An cũng đều đang xây dựng công trình lớn nhỏ, thợ làm công phân bố khắp mọi nơi trong thành, người đi đường qua lại còn khó, trên đường người chen đông đúc, Trần Giai len lỏi trong đám người đó thì làm gì có ai phát hiện được ra.
Suốt dọc đường, Trần Giai bám theo đám người Dương Phàm, chậm rãi theo vào tới Phường Long Khánh, cho tới lúc đó hắn vẫn chưa phát giác được điều gì, mãi cho tới khi xe ngựa của đám người Dương Phàm đến bên bờ Hồ Long Khánh, men theo con đường bộ duy nhất hướng về phía Đảo giữa hồ, Trần Giai mới lặng ngây người.
Là người Trường An bản địa, lại thường xuyên đi theo Công tử, hắn đương nhiên biết rằng hòn đảo giữa Hồ Long Khánh đó là nơi chốn nào, và cũng biết rõ rằng hiện nay đang có ai đang sinh sống ở đó. Trần Giai không dám khinh xuất manh động, chỉ dám đứng nhìn từ xa, mãi tới khi toàn bộ đoàn người và xe ngựa của Dương Phàm lên tới đảo rồi hắn mới quay người rút lui.
Đỗ Văn Thiên ở trong phủ đệ của Đỗ gia trong thành Trường An, cho mời về một vị danh y đặc trị vết thương ẩu đả để chữa lành cho hắn, còn bản thân hắn thì đang nghiến răng chửi rủa đám người Dương Phàm. Trần Giai vội vàng chạy về, Đỗ Văn Thiên nhìn thấy, mắt mày sáng rực, ngay lập tức nhảy lên mà hỏi:
- Đã thăm dò được thân phận, nơi chốn của bọn chúng hay chưa?
Trần Giai ngập ngừng định nói nhưng lại thôi, ý chừng còn cẩn thận dè chừng. Đỗ Văn Thiên thấy vậy bèn ngay lập tức vẫy tay cho đám người hầu lui xuống. Lúc này Trần Giai mới tiến tới trước mặt Đỗ Văn Thiên mà thấp giọng nói:
- Lang quân, lần này e là chúng ta đã vấp phải tấm bản sắt rồi. Đám người đó, chúng ta quả thật không thể đối đầu được đâu!
Đỗ Văn Thiên nghe hắn nói như vậy, cái đầu đang bị kích động của hắn tức thời cũng bình tĩnh lại được vài phần. Trong thành Trường An này, ngọa hổ tàng long, cho dù Đỗ gia có đang trong thế thịnh vượng nhất, cho dù có nức danh “Khứ Thiên Xích Ngũ” cũng chẳng thể nào một tay che trời, nữa là lúc này. Lẽ nào lai lịch của đám người đó lại ghê gớm đến vậy?
Đỗ Văn Thiên vội nói:
- Nhảm nhí nhiều lời, nhanh nói cho ta biết lai lịch của bọn chúng!
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Theo ta thì đó chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi. Lúc này Hoàng đế đang chú ý đến việc cân bằng ảnh hưởng và thế lực của hai họ Võ và Lý. Chỉ tiếc một điều là người đã để quên mất sự trỗi dậy của hai tên họ Trương.
Uyển Nhi khẽ chau đôi mày đẹp, thấp giọng nói:
- Sự sủng ái của Hoàng đế với hai tên họ Trương đã che mờ mất đôi mắt người. Thế lực của hai tên họ Trương lớn mạnh quả thật không ổn chút nào. Kỳ thực, Trương thị không nên như vậy! Thứ quyền lực nóng vôi như vậy, quyền lực của bọn chúng vốn chẳng qua như một cái cây không có rễ mà thôi, cướp đoạt quá mức sẽ chỉ mang đến cho bọn chúng hoạn nạn mà thôi.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Nhưng đứng trong cuộc có mấy kẻ nhìn rõ điều này? Nếu như nàng khuyên bọn chúng chỉ nên xin hưởng vinh hoa phú quý, đừng nên dính dáng đến quyền lực, hắn sẽ chỉ cho là nàng muốn hại hắn.
Uyển Nhi thản nhiên nói:
- Thiếp đương nhiên sẽ không làm người nhiều chuyện như vậy, chỉ nói ra những gì nghĩ mà thôi.
Ngừng một lát, Uyển Nhi nói:
- Chàng nên biết rằng trên thực tế Thánh nhân lúc đầu muốn Đường Xương Vương và Nghĩa Hưng Vương đến Trường An.
- Hả?
Dương Phàm nghe xong thì tính hiếu kỳ bỗng trỗi dậy.