Say Mộng Giang Sơn

Chương 10102 : Nằm phục thừa cơ (2)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Đường Xương Vương và Nghĩa Hưng Vương đều là con trai của đương kim Hoàng Thái tử, Lý Hiển. Đường Xương Vương là Lý Trọng Phúc, Nghĩa Hưng Vương là Lý Trọng Tuấn. Lý Hiển có bốn người con trai, con trai trưởng là Lý Trọng Nhuận vì sỉ nhục Trương Xương Tông nên đã bị Võ Tắc Thiên đánh chết, còn lại ba người con trong đó Lý Trọng Mậu vẫn còn đang là một đứa trẻ, đã khôn lớn thành người thì mới chỉ có Lý Trọng Phúc và Lý Trọng Tuấn thôi.



Dương Phàm cũng cho rằng việc để cho con trai của Hoàng Thái tử rời về Trường An trước tiên đối với bách tính thiên hạ mà nói thì đúng là một tín hiệu chính trị tích cực. Thân phận của bọn họ có tính chính trị cao hơn những người con của Tương Vương. Nhưng Hoàng đế lại phái tới năm người con của Tương Vương. Nay nghe thấy Uyển Nhi nhắc tới mới hiểu rõ được nội tình trong đó.



Uyển Nhi nói:



- An Lạc nghe nói Hoàng đế phái phu quân của nàng ấy đến Trường An bèn cầu xin Võ Sùng Huấn cho theo cùng, Võ Sùng Huấn trước giờ luôn chiều theo ý của An Lạc, không dám làm trái, đương nhiên là sẽ thuận ý. Thánh nhân biết chuyện thì rất không hài lòng mới phái năm người con của Tương Vương cùng tới.



An Lạc là con chính thất của Hoàng Thái tử, Võ Tắc Thiên vốn định phái con trai của Võ Tam Tư và con trai của Hoàng Thái tử đại diện cho Hoàng thân quốc thích đến thành Trường An trước tiên. Nhưng An Lạc Công chúa đã theo cùng, với tư cách là con chính thất của Hoàng Thái tử thì nàng ấy đã phá vỡ mất sự cân bằng thế lực ảnh hưởng của hai họ Võ-Lý, nên Hoàng đế lại chuyển thành phái năm người con của Tương Vương tới trước.



Dương Phàm cau chặt đôi mày nói:



- Nàng ấy chẳng phải vừa mới sinh con hay sao?



Uyển Nhi cười khổ sở đáp:



- Vậy thì đã sao? An Lạc mới sinh con được nửa tháng đã hô hào bạn bè ra ngoài thành du ngoạn rồi. An Lạc Công chúa này trước giờ luôn ngang ngược bướng bỉnh, vậy mà Võ Sùng Huấn lại chỉ nghe lời nàng ta, ai dám làm gì được chứ?



Trong lòng Dương Phàm thầm nhủ:



- Nào chỉ có ngang ngược bướng bỉnh. Đó quả thật là thiểm cận mà, không thèm chăm lo đến đại cục, quả đúng là một người phụ nữ ngu ngốc tột đỉnh nhưng lại may mắn được sinh ra trong nhung lụa!



Dương Phàm có thể nhận thấy rằng, Lý Khỏa Nhi làm như vậy chẳng qua chỉ vì tính cách ngang ngược bất chấp của nàng ta, hoặc vì nàng ta còn có chút tư tưởng khoe khoang tham hư danh, rút cuộc thì thân phận công chúa của nàng ta hiện trong thành Lạc Dương cũng chẳng được coi là gì nữa rồi. Nhưng nếu đến Trường An, trước khi những Hoàng thân quốc thích khác kịp đến thì thân phận của nàng ta là tôn quý nhất.



Nếu vậy thì yêu cầu của nàng ta mới được đưa ra, Võ Sùng Huấn đương nhiên là không dám chống lại. Võ Tam Tư cũng đương nhiên là vui mừng trông thấy, đợi cho đến khi ván đã đóng thuyền thì song thân phụ mẫu của nàng ta cũng chỉ đành u uất trong lòng thôi. Bọn họ trước mặt Hoàng đế luôn cẩn thận rụt rè, sao mà dám đi thuyết phục con gái thay đổi ý kiến, nếu vậy thì ý đồ của bọn họ quá lộ liễu rồi.
Chuyện của Cổ Trúc Đình, Dương Phàm không hề có ý định giấu Uyển Nhi, trước kia đã từng nhắc tới sự có mặt của Cổ Trúc Đình rồi, Dương Phàm dự định đợi cho Cổ Trúc Đình lo xong chuyện của Bá Thượng thì sẽ dẫn nàng ấy đến gặp Uyển Nhi. Đều sẽ trở thành chị em một nhà nên đương nhiên cũng không cần phải giấu giếm.



Dương Phàm buồn bã cúi đầu nói:



- Quả đúng là không có.



Tuy Uyển Nhi biết là Dương Phàm cố tỏ ra đáng thương, nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của lang quân thì lại không đành lòng. Đôi mắt yêu kiều nhìn toàn thân Dương Phàm một lượt, rồi nàng ta ngượng ngùng cúi đầu nhẹ nhàng nói:



- Lang quân đi tắm trước đi đã.



Dương Phàm ngây người, giơ tay ngửi ngửi mơ hồ nói:



- Buổi sáng luyện quyền xong ta đã tắm qua rồi mà, đâu có đổ mồ hôi đâu, buổi trưa như thế này thì tắm cái gì chứ?



Uyển Nhi hơi đỏ mặt, quay đầu qua nói:



- Nếu chàng không muốn thì thôi vậy.



Dương Phàm đột nhiên bừng tỉnh lại vội vàng nói:



- Cần cần cần! Đương nhiên là cần rồi! Nói đoạn bèn nhanh chóng đứng dậy chạy đi.



Hàm răng trắng trẻo của Uyển Nhi nhẹ nhàng cắn chặt lấy đôi môi căng mọng ửng đỏ, nghe ngóng động tĩnh của Dương Phàm, gương mặt dần dần đỏ rần, phảng phất tình ý…