Say Mộng Giang Sơn
Chương 1012 : Bảo mã mỹ nhân
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Bá Thượng, một vùng đồng ruộng xanh bát ngát, có cơn gió thổi qua tạo nên âm thanh vù vù nhẹ nhàng mà vui tai. Hương thơm tự nhiên nhẹ nhàng của cây cỏ cùng với âm thanh dễ chịu lay động vào tận sâu trong tim khiến cho người ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái.
Dương Phàm đứng trên đống rơm hướng mắt nhìn ra phía xa, bên cạnh hắn là một cây du lớn. Người đẹp Ả Rập của hắn đang lặng lẽ ăn cỏ dưới gốc cây.
Giống ngựa Ả Rập thuần chủng có thể coi như quý tộc trong loài ngựa. Thân hình của nó cũng là đẹp nhất: đầu nhẹ đẹp đẽ, vầng trán rộng, đôi tai thẳng gọn, đôi mắt to có thần, cổ dài dáng đẹp, cặp mông căng tròn, cơ bắp cuồn cuộn, móng chắc khỏe. Bất kể bộ lông có là màu gì thì nó chỉ cũng chỉ có một màu da, đó là màu đen.
Giống ngựa Ả Rập có đầy đủ những đặc điểm: tốc độ nhanh thần tốc và sức bền đáng kinh ngạc. Trong vòng ba canh giờ nó có thể chạy được hai trăm năm mươi dặm, đó mới đúng là con ngựa quý có thể vượt ngàn dặm. Hơn nữa tính cách của nó cũng hòa nhã dễ chịu, thông minh nhanh nhẹn, tương đối có trí tuệ, rất dễ dàng có thể hiểu được ý đồ của chủ nhân.
Ví dụ như lúc này, dây cương ở cổ của nó không được thắt chặt, Dương Phàm chỉ căn dặn một tiếng, nó bèn ngoan ngoãn quanh quẩn bên gốc cây Du ăn cỏ. Cách đó chỉ có vài bước chân là biết bao nhiêu là những mầm non xanh mướt dưới đồng ruộng, nhưng nó cơ bản không hề đến gần một bước.
Giống ngựa Ả Rập cho dù là ở Đại Thực quốc cũng được coi như một báu vật, thường xuyên được chủ nhân của chúng dẫn vào trong lều của mình mà chăm sóc bảo vệ cẩn thận. Bọn họ chỉ dùng ngựa đực, không tin dùng ngựa bị thiến, chỉ bảo tồn một số ít những con ngựa đực nhỏ để phối giống, quyết không lai tạp, lại càng không bán ra ngoài.
A Bặc Đỗ Lạp không hề nói quá, lần này hắn đã tặng cho Dương Phàm một món quà quả thật vô cùng có giá trị, cho dù có dùng một nghìn mỹ nữ để đổi cũng chưa chắc đã có người thuận lòng dùng Đại Thực bảo mã của mình để làm vật đổi trác.
Từ đằng xa, có một con ngựa đang phi như bay tới, ngồi trên lưng ngựa là một cô gái, trang phục màu trắng như tuyết, chiếc thắt lưng màu bạc thắt chặt lấy eo thon của nàng ta. Trong lúc con ngựa đang phi như bay, người con gái trên lưng ngựa thẳng lưng ưỡn ngực, eo thon mềm mại thon gọn cùng với động tác cưỡi ngựa nhịp nhàng hòa quyện thành một hình ảnh chuyển động đều đặn đẹp mắt, toát lên vẻ đẹp thu hút người khác.
Gần đến nơi, cô gái giật mạnh dây cương một cái, con ngựa màu đỏ sẫm giơ hai vó trước lên đứng thẳng người, hí lên một tiếng lớn, đôi vó to lớn nặng trịch hướng đặt xuống dưới đất. Vó ngựa chưa kịp đặt xuống đất thì ngay lập tức cô gái cưỡi ngựa đã nhảy phắt xuống, đôi ủng trắng như hạt chân châu đã hạ chân lên đám cỏ dưới đất.
- A Lang!
Cổ Trúc Đình cất tiếng gọi Dương Phàm một cách vui vẻ, gương mặt xinh đẹp của nàng ta có chút ửng hồng, có thể là do vừa mới phi ngựa nhanh tới đây, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng kích động do nhìn thấy Dương Phàm. Sắc ửng hồng càng khiến cho khuôn mặt của nàng ta trở nên quyến rũ hơn.
Quả thật nàng ta đã lâu rồi không gặp Dương Phàm. Ban đầu là vì Cổ Trúc Đình quá bận, khoảng thời gian nàng ta không có mặt ở Bá Thượng đã dồn lại biết bao nhiêu công việc, sau này thì là vì Thượng Quan Uyển Nhi đã đến Trường An.
Nếu như để so sánh với Tiểu Man và A Nô, Cổ Trúc Đình chỉ thấy rằng Tiểu Man và A lang là thanh mai trúc mã, còn A Nô thì trẻ trung hơn nàng ta, đa tài đa nghệ. Còn Thượng Quan Uyển Nhi thì lại là một nhân vật chỉ có thể ngẩng lên để nhìn ngắm mà thôi.
Luận thân thế, Uyển Nhi là thiên kim tiêu thư, luận địa vị Uyển Nhi là Cân quốc Tể tướng, luận tài học Uyển Nhi là người đứng đầu Sử quán và Hàn Lâm Viện, là đệ nhất tài nữ cân nhắc tài tử danh sĩ trong thiên hạ, luận danh tiếng thì đúng là một sự khác biệt trên trời dưới đất. Tâm trạng tự ti của Cổ Trúc Đình bỗng chốc lại tăng thêm vài phần, rụt rè e ngại, không dám đối diện.
Cổ Trúc Đình vừa nhảy từ lưng ngựa xuống, nghe thấy vậy bèn kinh ngạc nói:
- Không, không, không, con ngựa này… quá quý giá!
Năm xưa khi Thôi lão thái công tặng con Đại Thực bảo mã cho Đường Đô đốc, Cổ Trúc Đình là một trong những người hộ tống. Nàng ấy tận mắt nhìn thấy Triệu Hoan tướng quân, Đại đô hộ của An Lạc Đô hộ phủ, muốn dùng bốn mỹ nữ Silla, một cặp chị em song sinh Cao Ly, và còn hai nữ nô Slavic tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết lại cộng thêm ba hộp chân châu Cao Ly để đổi lấy ngựa quý những đều bị Đường Đô đốc từ chối.
Nghe nói Đường Đô đốc có được con ngựa này còn thân thiết với nó hơn cả thân thiết với con trai của mình. Đích thân ông ta cho ngựa ăn, tắm cho ngựa, không để cho người khác nhúng tay vào. Vì con ngựa này được ra vào tự do hậu trạch nên một vị thiếp yêu của ông ta vì bị con ngựa làm cho giật mình sợ hãi đã đánh nó một roi. Vậy mà bị Đường Đô đốc đánh cho gần chết, rồi ném vào phòng giặt đồ làm nữ nô.
Nay Dương Phàm chẳng nghĩ ngợi gif nhiều mà mang con ngựa quý giá như vậy tặng cho nàng ấy. Đối với Dương Phàm mà nói thì đó chẳng qua cũng chỉ là một con ngựa mà thôi, có quý giá như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là thứ súc vật làm phương tiện đi lại mà thôi. Nhưng trong lòng Cổ Trúc Đình lại có một sự ngọt ngào khó diễn tả bằng lời. Trong lòng Cổ Trúc Đình đầy kích động, hai mắt đỏ ửng, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Dương Phàm nhìn thấy Cổ Trúc Đình ngỡ ngàng vì được sủng ái như vậy, bộ dạng cảm kích xúc động, không kìm được lòng mà thấy buồn cười. Dương Phàm cho rằng quãng thời gian qua lại với nhau đã xua tan đi sự mặc cảm tự ti của nàng ấy, thật không ngờ vẫn như vậy, quan niệm đó ăn sâu vào trong tâm cốt chẳng dễ gì mà thay đổi được.
Dương Phàm nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Cổ Trúc Đình nhỏ nhẹ nói:
- Chỉ là một con ngựa thôi mà, hà tất phải như vậy. Ngay cả nàng cũng là của ta rồi, ngựa của nàng cũng chẳng phải là của ta hay sao? Cứ coi như nàng chăm sóc nó hộ cho ta đi, lúc nào ta muốn cưỡi nó thì cưỡi thôi, có khó gì đâu.
Cổ Trúc Đình ôm lấy tấm lưng vững chãi của Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Uhm!
Nàng ấy khẽ khẽ khịt mũi rồi khẽ khàng nói:
- Thiếp tình nguyện để cho A Lang cưỡi, A Lang muốn cưỡi lúc nào thì cưỡi lúc đó.
Dương Phàm đã phải khổ sở để giữ yên cái thứ phía dưới thân người hắn rồi, vậy mà thoáng một chốc lại thấy hừng hực lửa dâng trào, ngay lập tức lại dựng đứng lên. Quả thật là hắn vô cùng muốn “lên ngựa” lúc này. Nhưng… còn vài tên lính đang đứng bên ruộng, thật là vướng mắt.