Say Mộng Giang Sơn
Chương 1013 : Tiểu gia bích ngọc
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Cổ Trúc Đình theo Dương Phàm vào trong thành, dọc đường cúi gằm mặt, gương mặt đỏ ửng, không nói lời nào, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cổ Trúc Đình ngượng ngùng đến như vậy không phải vì nàng ta đã to gan nói những lời lẽ tình tứ ban nãy với Duơng Phàm mà bởi vì trên đường về Dương Phàm đã đổi ngựa cho nàng ấy, nhường cho Cổ Trúc Đình cưỡi con Đại Thực bảo mã. Cổ Trúc Đình cưỡi lên con ngựa quý, mừng rỡ hỏi một câu:
- A Lang, con ngựa này đã có tên hay chưa?
Dương Phàm đáp:
- Nó tên là Mỹ nhân!
Sắc mặt của đám người Nhiệm Uy đột nhiên trở nên kỳ quái, Cổ Trúc Đình biết là Dương Phàm đang trêu trọc cô giữa đám đông, vậy nên mới ngượng ngùng đến như vậy. Cổ Trúc Đình không hề biết rằng Đại Thực bảo mã được người dân địa phương gọi là “Mỹ nhân”. Câu bông đùa của A Bặc Đỗ Lạp thật là làm hại người khác mà.
Lúc sắp vào đến thành, đường đi trở nên vô cùng hỗn loạn. Trong thành đang sửa chữa lại con sông vây thành, trên bờ chồng chất những đống bùn đen sì chưa kịp dọc đi chỗ khác. Bước vào trong thành thấy chỗ nào cũng đang sửa chữa, người người đông đúc hỗn loạn, có những đoạn đường vô cùng nhỏ hẹp, bọn họ chỉ còn cách xuống ngựa mà đi.
Lúc dắt ngựa đi Dương Phàm có tiến lại gần sánh vai cùng Cổ Trúc Đình, áp sát má của nàng ấy hạ giọng nói:
- Một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi gặp một người.
Cổ Trúc Đình thấy giật mình một cái, nhất thời cảm thấy vô cùng hồi hộp. Nàng ấy đương nhiên biết Dương Phàm định đưa mình đi gặp ai. Lúc đó Cổ Trúc Đình quả thật là lo lắng bất an tựa như một nàng dâu xấu xí phải đi ra mắt bố mẹ chồng vậy. Dương Phàm nhìn thấy gương mặt trắng bệch sợ hãi của Cổ Trúc Đình thì có chút không nhìn được cười thầm nói:
- Nàng sợ cái gì, nàng ấy đâu phải là con hổ ăn thịt người!
Đêm hôm đó, vì là ở cùng một phủ nên Đỗ Văn Thiên trằn trọc suốt cả một đêm không ngủ được, cứ như thể vì vậy mà hắn đã có được một mối quan hệ đặc biệt với vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương này. Chỉ có điều hắn chỉ có thể nghĩ lung tung như vậy thôi. Hắn tuy là tên háo sắc, nhưng cũng không dám nhòm ngó đến Công chúa.
Sáng sớm hôm nay, Đám người Võ Sùng Huấn đi nghênh đón năm người con của Tương Vương, nhưng vì hôm qua Đỗ Văn Thiên bị thương nên Võ Sùng Huấn căn dặn nên ở nhà tĩnh dưỡng. Đỗ Văn Thiên nhân cơ hội đó mà ở lại. Theo như hắn suy tính thì An Lạc Công chúa là con gái của Hoàng Thái tử, chỉ cần kết thân với nàng ta là sẽ có được mối liên hệ cới Lý gia.
Mặt khác An Lạc công chúa là con dâu của Võ gia. Nếu như Lý gia có thất thế, Võ gia lên làm chủ thiên hạ thì An Lạc Công chúa, người mà hắn đang cố làm thân, lúc đó sẽ là Hoàng Thái tử phi. Thân phận như vậy chắc chắn là hơn xa năm người con của Tương Vương.
Hắn hoàn toàn không ý thức được rằng kỳ thực là hắn muốn có được cơ hội gần gũi vị mỹ nhân tuyệt sắc này. Cho dù biết rõ là chẳng có cơ hội để gần gũi yêu thương, nhưng chỉ cần lại gần một chút thôi, được nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của nàng ấy thì trong lòng hắn đã vui mừng lắm rồi. Chính vì vậy mà hắn theo cùng An Lạc đi dạo.
Những nơi mà An Lạc du ngoạn đều là những cửa hàng bán những món đồ châu báu quý giá và những tiệm bán quần áo đắt tiền. Chỉ cần nàng ta đứng ngắm hơi lâu một chút, hoặc cầm lên xem thử hơi lâu một chút là Đỗ Văn Thiên, kẻ đứng bên cạnh quan sát nét mặt của nàng sẽ biết ý mà ngoan ngoãn thanh toán. Lúc này những người đi theo hầu đằng sau đã mang vác đầy người rồi, tất cả đều là những món đồ của Công chúa điện hạ mua sắm.
Dáng vẻ anh hùng của Đỗ Văn Thiên trong sự kiện hãm phanh cuồng mã hôm qua đã khiến cho An Lạc Công chúa ưng ý lắm, lại cộng thêm với việc hắn cho vợ chồng Công chúa ở trong phủ đệ hào hoa của mình càng làm tăng thêm ấn tượng tốt của Công chúa với hắn. Hôm nay hắn lại biết điều chi tiêu phóng khoáng như vậy càng khiến cho An Lạc Công chúa vui mừng. Nhìn kỹ thì thấy tuy rằng mũi hắn bị thương phải dán cao trông có chút buồn cười, nhưng thân hình hắn cao ráo, phong độ ngời ngời, tướng mạo anh tuấn, trong lòng Công chúa càng thêm mừng rỡ.
Công chúa càng lúc càng thân thiết hơn với hắn, cười đùa vui vẻ, tình ý nồng nàn khiến cho Đỗ Văn Thiên ngây ngất đến hồn bay phách lạc. Suốt cả chặng đường hắn như đang bay trên không, xương cốt dường như đã mất dần trọng lượng. Có được một ánh nhìn, một nụ cuời rạng rỡ của mỹ nhân đã khiến cho hắn sung sướng đến quên hết mọi lễ nghi phép tắc rồi.
An Lạc dường như nửa phần đời trước đó đã sống cuộc sống nghèo khoo đến nỗi phát hoảng rồi. Nay lại về triều làm Công chúa một nước, nhũng thứ yêu thích nhất chính là nhà cao cửa lớn, mỹ vị, châu báu và y phục xa hoa, dường như muốn bù đắp tất cả những vất vả khổ sở mà trước đây đã phải chịu đựng. Vừa nhìn thấy đằng trước có một cửa hàng bán trang phục to lớn sầm uất bèn cất bước đi tới.
Lúc này Dương Phàm đang dắt ngựa sánh vai bước đi cùng Cổ Trúc Đình. Dương Phàm biết trong lòng nàng ấy đang lo lắng vì chuyện gặp Uyển Nhi, nên dọc đường chỉ tìm những đề tài nhẹ nhàng để nói chuyện vui với nàng ấy. Cổ Trúc Đình cũng dần dần thấy thoải mái hơn, gương mặt đã hé lộ ý vui cười.
Lý Khỏa Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người bọn họ đang cười nói chuyện với nhau. Nam thanh nữ tú, Lang tài nữ sắc. Trong lòng Lý Khỏa Nhi thất vừa giận vừa hận. Nàng ta ưỡn ngực đi về phía hai người bọn họ.