Say Mộng Giang Sơn

Chương 10142 : Gậy ông đập lưng ông (2)

Ngày đăng: 21:04 18/04/20


Một lần nàng ta cùng với một phu nhân quý tộc cưỡi ngựa du ngoạn đã đặc biệt cầu xin Võ Tắc Thiên cho mình mượn con Đại Thực bảo mã. Nó là cống phẩm dâng lên cho Hoàng đế Đại Chu mà Đại Thực quốc phái sứ thần mang sang nhằm củng cố thêm mói quan hệ thương mại giữa hai nước.



Lúc đó An Lạc đang được Võ Tắc Thiên yêu quý nhất, Quan mã giám nịnh bợ An Lạc nên đã tiến cử Đại Thực bảo mã và nói chi tiết những nét đặc sắc của con ngựa này. Nhưng sau này An Lạc Công chúa dần dần khiến cho Võ Tắc Thiên không hài lòng nên không còn được sự sủng ái như lúc đầu nữa. Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ những đặc tính của giống ngựa đó nên vừa nhìn thấy là nhận ra ngay.



Dương Phàm ngạc nhiên nói:



- Công chủ điện hạ nhận ra Đại Thực bảo mã? Lợi hai thật!



Mắt của An Lạc Công chúa đột nhiên sáng rực, đám Hoàng thân quốc thích của thành Lạc Dương không một nhà nào có được một con bảo mã như vậy. Năm xưa An Lạc mượn Hoàng đế bảo mã một lần để khoe khoang, nhưng tiếc đó chỉ là đi mượn. Không ngờ chỗ Dương Phàm lại cũng có một còn như vậy, An Lạc ngay lập tức nói:



- Bản cung rất thích cưỡi ngựa, không biết Dương tướng quân có thể nhường lại cho ta không?



Dương Phàm lắc đầu nói:



- Xin lỗi Công chúa, con ngựa này là vật đính ước mà ta tặng cho Cổ cô nương!



An Lạc Công chúa cười, nụ cười mê hoặc lòng người, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng:



- Bản cung mở lời mà Dương tướng quân cũng không chịu nhường cho ta hay sao?



Dương Phàm nhẹ nhàng nói:




- Ngươi hỏi có gì khác nhau? Vậy ta nói cho ngươi biết, sự khác biết giữa ngươi và Cổ cô nương chính là sự khác nhau giữa một con điếm và một người phụ nữ!



Cổ Trúc Đình kinh ngạc ngây người, nàng ấy không thể ngờ được Dương Phàm lại có thể sỉ nhục một vị Công chúa, đó là một vị Công chúa cơ đấy! Hơn nữa hắn như vậy là vì Trúc Đình bị sỉ nhục, nước mắt bắt đầu rơi xuống. An Lạc Công chúa cũng kinh ngạc ngây người, nàng ta không ngờ Dương Phàm lại dám nói những lời như vậy. An Lạc sững người kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nhất thời không biết nên nói gì.



Dương Phàm mặt lạnh như băng lạnh lùng nói:



- Giả Tinh, Giả lữ sư trên Hoàng Trúc Lĩnh và những thuộc hạ của ngài ấy đều chết hết. Theo như ta được biết thì những cận vệ của bọn họ sau khi mãn binh vụ về nhà thì đều gặp phải các kiểu tai nạn mà chết. Nguyên do ở trong đó chắc hẳn ngươi biết rõ nhất đúng không, Cửu Thái Nhi cô nương!



An Lạc Công chúa lùi một bước, sắc mặt trắng bệch.



Dương Phàm cười lạnh lùng nói:



- Công chúa điện hạ, xin hãy mở to mắt của người ra mà nhìn cho kỹ Cổ cô nương. Người nhìn thất được gì trong đó? Đó là một dòng nước suối! Ở đó tràn ngập sự tôn nghiêm, tràn ngập trinh tiết, tràn ngập trung thành và thuần khiết! Còn trong mắt người ta chỉ nhìn thấy được sự tham lam, buông thảm, hư danh và vô liêm sỉ!



Lý Khỏa Nhi như bị sét đánh ngang tai, không kìm được lại lui một bước, Dương Phàm không tiếc lời nói tiếp:



- Một thân thể có thể bán đi bất cứ lúc nào, có đẹp đến mấy thì cũng bốc mùi không ngửi được! Ngươi lấy cái gì để so sánh với Cổ công nương!



Môi An Lạc Công chúa run run, cong lên, hoàn toàn không thể thốt lên bất cứ lời nào. Khi Dương Phàm nói đến cái bí mật đó và gọi tên “Cửu Thái Nhi” thì đã dường như xé tan cái mặt nạ của nàng ta khiến cho An Lạc trước mặt Dương Phàm đã hoàn toàn không còn chút nguyên vẹn nào, nhất thời mất đi dũng khí kiêu ngạo của mình.