Say Mộng Giang Sơn
Chương 1015 : Ta muốn
Ngày đăng: 21:04 18/04/20
Dương Phàm liếc nhìn Lý Khỏa Nhi một cái đầy khinh thường, khoát tay Cổ Trúc Đình đi về hướng cửa hiệu Chước Mậu Lão
Long Mậu Lão” không phải là cửa hiệu bán y phục lâu đời nhất ở phía đông thành Trường An, nhưng lại là cửa hiệu tiếng tăm lừng lẫy nhất.
Vừa thấy Dương phàm rời khỏi, Đỗ Văn Thiên cùng với những vị quý phu nhân kia mới tới vây quanh, Đỗ Văn Thiên hết sức tỉnh táo và nhạy bén, cho dù Lý Khỏa Nhi có nhanh chóng che giấu tâm tình của nàng nhanh đến đâu, sắc mặt nàng có trở lại bình thường đi nữa, Đỗ Văn Thiên vẫn có thể nhìn thấy được trong con mắt kia của nàng vừa lóe lên một tia oán thù.
Đỗ Văn Thiên làm ra vẻ tò mò hỏi:
- Điện hạ, người này là ai vậy? Hình như đây là người quen của Điện hạ thì phải?
Lý Khỏa Nhi thản nhiên đáp:
- Hắn là Thiên Kỵ Trung Võ Tướng quân, Dương Phàm!
Từ lúc ấy trở đi thần sắc và biểu hiện của Lý Khỏa Nhi mới hoàn toàn trở lại bình thường, không hề nghe đến một ý hận thù. Nói xong câu đó, nàng liền cất bước đi về hướng cửa hiệu Long Mậu Lão, nàng không cam tâm chịu đựng nhục nhã, cũng không nuôi dưỡng ý định “quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, hễ có thời cơ, nàng sẽ lập tức báo thù.
Đỗ Văn Thiên bị một phen hú vía, y lúc này mới biết người khi nãy chính là Dương Phàm, nhưng y nhìn thấy Lý Khỏa Nhi tức giận đi về hướng tiệm bán y phục kia, trong lòng y hiểu rõ, vị An Nhạc công chúa này cùng với cái tên Trung Võ Tướng quân gì kia chắc chắn không phải là bạn bè cũ tốt đẹp gì cả, quan hệ giữa hai người này ắt hẳn có hiềm khích.
Đỗ Văn Thiên đưa mắt lượn một vòng, lập tức đi vào theo. Sau khi biết được người kia là Dương Phàm, y cũng luôn đứng ngồi không yên về việc ngộ nhỡ bị Dương Phàm nhận ra, nhưng y đã nhanh chóng phát giác được, quan hệ bất hòa giữa An Nhạc công chúa và Dương Phàm, chuyện này bắt đầu càng ngày càng thú vị rồi đây!
Thân là thế gia công tử, từ nhỏ sống trong nhung lụa gấm vóc, y cũng chưa từng nếm trải sự thiệt thòi lớn như thế này. Cảnh ngộ lần trước ở chùa Cử Giáo là trải nghiệm cay đắng nhất mà trước giờ y chưa từng nếm qua, y không phải là không muốn báo thù, cũng không phải vì không dám báo thù, mà là không có khả năng để báo thù. Bây giờ, y phát hiện ra một thời cơ cực kì tốt đang ở ngay trước mắt!
Mà hiện tại, y phát hiện mối quan hệ giữa An Nhạc công chúa và Dương Phàm cũng không hòa hợp, nếu như lợi dụng vị công tử này….
Thế là, y không hề do dự bước vào. Đương nhiên, trong chuyện này còn có một nguyên nhân, y sợ Trương Xương Tông, sợ cả Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng lại không sợ Dương Phàm, tuy nhiên y cũng không hiểu được lai lịch đích thực của Dương Phàm, vẻn vẹn một câu Trung Võ tướng quân vẫn chưa đến độ khiến y phải nhượng bộ, thoái lui.
Cổ Trúc Đình tuy chưa từng ghé qua một cửa hiệu như thế này, nhưng dựa vào khả năng quan sát của nàng, vừa mới bước vào cửa hiệu, nàng đã nhận thấy những đồ vật trong này nhất định rất quý giá, không phải những đồ vật quý giá thường thấy. Quả nhiên, trong cửa hiệu có một tiểu thư nhà giàu đang mua đồ, nữ tỳ đang thanh toán tiền, chưởng quầy ra giá tiền
- Một vạn tám ngàn lượng
Song, trên bàn tính tiền chỉ bày duy nhất một đôi giày.
Cổ Trúc Đình không khỏi lo lắng nắm lấy túi tiền của nàng.
Tiền tiêu vặt hàng tháng mà Dương Phàm cho nàng còn hơn gấp mấy lần so với lúc làm thuộc hạ dưới trướng Khương công tử, thêm vào đó bây giờ nàng lại nắm quyền vận chuyển lương thực bằng đường thủy, cũng có thêm một phần thu nhập, cho nên thời gian qua nàng đã tích lũy được một khoảng tiền lớn, ít nhất đối với nàng ấy mà nói đó cũng là một khoảng tiền lớn rồi.
Đỗ Văn Thiên hướng về Trần Giai khoát khoát tay:
- Trả tiền!
Nói xong câu đó, Đỗ Văn Thiên lặng lẽ lấy khăn tay ra xoa xoa thái dương, y không hề nghĩ vị công chúa này ghê gớm đến như vậy, y mặc dù có tiền, nhưng cũng không đạt đến mức độ lãng phí như thế này. Ban đầu, y còn mang một thái độ hồ hởi, nhưng bây giờ có phần chịu không nổi rồi.
Dương Phàm ngẫu nhiên quay lại, chợt thấy một bộ y phục, đây là một bộ y phục được may dùng để mặc trong khuê phòng vào ban đêm, chất liệu voan mỏng như cánh ve, tưởng tượng người phụ nữ của hắn không mặc nội y, chỉ dùng lớp lụa mỏng như thế này để che đậy thân thể, làn da thật quyến rũ, Dương Phàm không kiềm lòng được rồi:
- Ông chủ, bộ y phục này….
Lý Khỏa Nhi liền đáp:
- Ta mua nó rồi!
Đỗ Thiên Văn kì thực không nhịn được rồi, lặng lẽ đi tới, hạ giọng và nói:
- Điện hạ, tiền mà Đỗ mỗ đem theo đã tiêu hết rồi.
Lý Khỏa Nhi hung hăng trừng mắt liếc y, nhưng Đỗ Văn Thiên không hề nhìn thấy, y cúi đầu, thật sự hổ thẹn, nhưng mà trong lòng y cũng không oán thù. Hôm nay biết được phải đưa công chúa An Nhạc dạo chợ phía đông, y đặc biệt đem theo tiền, nhưng ở điểm này Lý Khỏa Nhi thật sự thật lãng phí, ngay cả khi y có một ngọn núi vàng y cũng chẳng dám tiêu pha phí phạm như vậy!
Lý Khỏa Nhi lạnh lùng nói với người tỳ nữ của mình:
- Trả tiền!
Dương Phàm liếc nàng một cái, khẽ cười, quay đầu nói với chủ hiệu buôn:
- Chưởng quầy, bộ y phục này ta thấy cũng bình thường, chỗ ông có cái nào tốt hơn cái này không?
Chủ quầy cho đến hôm nay vẫn chưa từng thấy hắn mua một bộ y phục nào, hắn một nam nhân, dắt theo người phụ nữ của mình đến đây mua hàng, lại bị người ta làm cho bẽ mặt như thế, vậy mà lại có thể ra vẻ thản nhiên, thật là khiến người ta không khỏi khinh miệt, nhưng cái khôn khéo của người làm ăn ở đây là không để lộ thái độ khinh thường.
Tuy nhiên, thái độ không biểu hiện ra ngoài nhưng hành vi thì không thể nào giấu được, y khách khí cười đáp:
- Bổn tiệm có một vật quý giá trấn cửa hàng, vì sợ bị thiêu đốt, nên mới không bày ra bên ngoài, nếu khách quan muốn xem…giá tiền..không phải ít!